SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Làm gì thì lão đạo không thể nói cho cậu biết, cũng không rõ. Đến lúc đó Lôi Đình sư huynh ắt sẽ tìm cậu. Còn nữa, chuyện lần này Lôi Đình sư huynh muốn làm, một mình cậu không thể hoàn thành. Người hợp tác với cậu không chỉ có Chiêm Khánh Nhân, mà còn bốn thanh niên khác, khi nào vào bí địa cậu sẽ biết. Bây giờ lão đạo chỉ nói một lần thôi, đừng xung đột với kẻ thù sẽ tốt cho thằng nhóc cậu, nghe hay không tùy cậu. Dù sao sau khi vào bí địa, gây thù chuốc oán quá nhiều không có ai giúp cậu đâu, cậu tự lo liệu đi!"  

Lăng Hư lão đạo nói xong, dẫn người rời đi.  

Chiêm Khánh Nhân hung dữ trừng Dương Bách Xuyên, rất bất mãn về thái độ phách lối của anh hồi nãy.  

Dương Bách Xuyên thấy Chiêm Khánh Nhân trừng mình, bèn hét gọi anh ta: "Chiêm Yêu Nghiệt, hình như anh còn nợ tôi bốn trăm tinh thạch Tiên Thiên tiền cược, có phải nên trả cho tôi rồi không?"  

Chiêm Khánh Nhân theo sau Lăng Hư Tử đã đi xa mấy mét. Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, anh ta lảo đảo suýt ngã, thầm mắng trong lòng: "Mẹ kiếp, cậu đòi nợ trước mặt nhiều người như vậy, ông đây biết giấu mặt vào đâu?"  

Anh ta vừa mắng Dương Bách Xuyên vừa bước đi nhanh hơn.  

Phía sau lại vang lên giọng nói của Dương Bách Xuyên: "Thiếu nợ trả tiền là lẽ hiển nhiên!"  

Mặt Chiêm Khánh Nhân đen như đít nồi, anh ta im lặng bỏ đi, lòng thầm hận chết Dương Bách Xuyên.  

Lăng Hư Tử hỏi Chiêm Khánh Nhân: "Khánh Nhân, con nợ Dương Bách Xuyên bốn trăm linh thạch khi nào vậy? Mặc dù con số hơi lớn, nhưng cũng không nhiều lắm, con nên trả hết cho người ta kẻo người ngoài chê cười Côn Luân chúng ta. Vả lại con là chưởng giáo Côn Luân tương lai, không thể để lại vết nhơ thế này. À đúng rồi, sao con lại nợ Dương Bách Xuyên bốn trăm tinh thạch Tiên Thiên?”  

Chiêm Khánh Nhân bị đại trưởng lão hỏi, mặt đỏ phừng phừng. Anh ta coi trọng sĩ diện hơn tính mạng, đâu thể nói là lần trước đến Vân Môn đấu tốc độ thua Dương Bách Xuyên, sau đó nợ Dương Bách Xuyên bốn trăm  tinh thạch Tiên Thiên đúng không?  

Anh ta đường đường là người đứng đầu Thập Đại Yêu Nghiệt, là chưởng giáo Côn Luân tương lai mà lại thua Dương Bách Xuyên, nếu nói ra thì mất mặt nhường nào?  

Anh ta ấp úng trả lời: "Khụ khụ, à thì... lần trước con tới Vân Môn thăm Lôi Đình sư bá, sau đó nợ tinh thạch mua một ít đan dược từ Vân Môn." Có đánh chết Chiêm Khánh Nhân cũng không nói mình đua tốc độ thua Dương Bách Xuyên.  

"Ừ, ta nghe nói đan dược của thằng nhóc Dương Bách Xuyên không tệ, lần sau con cũng mua cho ta một ít nhé! Con mau trả tinh thạch cho cậu ta đi, lần này bị cậu ta đòi nợ trước mặt mọi người, Côn Luân mất hết mặt mũi rồi!"  

Chiêm Khánh Nhân đỏ mặt đáp: "Đại trưởng lão yên tâm, lát nữa con sẽ trả hết." Nhưng trong lòng lại nói: "Dương Bách Xuyên chờ đó, lát nữa ông đây sẽ trừng trị cậu."

Một cuộc tranh đấu, Dương Bách Xuyên xem như kiếm lời cả trong lẫn ngoài, giết kẻ cầm đầu ức hiếp Phong Thiên Nhai là Mộc Phi Cừu, đánh Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn Mộc Đạo Nhiên trọng thương, mắng Thần Tông và m Nguyệt Môn.

Quan trọng là rất nhiều người nhìn ra, Côn Luân rất che chở Dương Bách Xuyên. Điều này khiến cho đám đông vây xem tưởng tượng xa vời, thực lực của Dương Bách Xuyên sánh ngang Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, sau lưng còn có Côn Luân chống lưng, đúng là không hổ danh Dương điên.

Trận đấu này, có thể nói phái Thanh Thành tiền mất tật mang, không chỉ không chèn ép được Dương Bách Xuyên mà còn bị cướp mất địa bàn, mặt mũi cũng mất sạch.

Vân Môn thành công thay thế Thanh Thành chiếm đóng tại khe núi, dựng lều vải lên, hùng dũng hiên ngang trở về lều nghỉ ngơi.

Lần này tên tuổi Dương điên lại vang xa, đại hội luận đạo Tiên Thiên còn chưa bắt đầu đã trở thành nhân vật đứng đầu đề tài thảo luận, hễ là người đến đại hội luận đạo sớm đều một hai điều về Dương Bách Xuyên.

Thực lực cường đại, tính tình mạnh mẽ, cực kỳ bao che khuyết điểm.

Không nên đối địch với kẻ này, đây là suy nghĩ trong lòng rất nhiều người.

Cũng có người khá thưởng thức Dương Bách Xuyên, loáng thoáng nghe thấy tin đồn cao thủ số một gì đó.

Thậm chí còn có kẻ nói thực lực của Dương Bách Xuyên còn mạnh hơn cả Thập Đại Yêu Nghiệt.

Tin đồn tương tự truyền đến hẻm núi, khiến Dương Bách Xuyên bị mấy thiên tài ghen ghét, hoặc là nói ghen tị muốn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi