SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Từ sau khi nghe được Dương Bách Xuyên chiêu nhận tán tu, trong lòng ông cũng từng kính nể Dương Bách Xuyên. Hôm nay xem như gặp được người thật, đương nhiên có hảo cảm với Dương Bách Xuyên.  

Cộng thêm vừa rồi Dương Bách Xuyên ra tay với Tiểu Pháp Vương không chút khách khí, càng khiến Thân Đồ Thành Cương thêm khâm phục.  

Dám đắc tội với giới võ cổ, đồng thời đắc tội với người của tứ đại tông môn, Dương Bách Xuyên được xem là người đầu tiên. Chỉ dựa vào phần can đảm này, Thân Đồ Thành Cương đã bội phục, càng thêm thưởng thức Dương Bách Xuyên.  

Nghe Dương Bách Xuyên hỏi, Thân Đồ Thành Cương cũng không giấu diếm, kinh mạch con trai ông ta xảy ra vấn đề cũng không phải là bí mật gì, chua xót nói: “Đa tạ môn chủ Dương quan tâm, con trai tôi vì luyện công quá mức mà dẫn đến kinh mạch toàn thân tắc nghẽn, đã kéo dài mười năm, bây giơ càng ngày càng nghiêm trọng, đã bị liệt rồi.  

Tìm cỏ Tinh Hà là vì tôi nhìn thấy trong phương thuốc cổ xưa, chỉ dùng cỏ Tinh Hà mới có thể giảm bớt, các linh dược khác đều không có tác dụng, vậy nên tôi chạy ngược chạy xuôi mười năm để tìm cỏ Tinh Hà.  

Về vấn đề kinh mạch của con trai, tôi đã tìm rất nhiều danh y, ài… Bây giờ tôi chỉ có thể làm trách nhiệm của một người cha, miễn là tôi vẫn có thể đi lại thì tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm…”  

Dương Bách Xuyên có thể nghe thấy tình yêu thương Thân Đồ Thành Cương dành cho con trai mình thông qua giọng nói, trong đó có cả sự đau lòng và bất lực, khi ông nói chuyện, ánh mắt của người đàn ông lại đỏ lên.  

“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, Thân Đồ đạo hữu, ông cực khổ rồi.” Dương Bách Xuyên cảm thán một câu.  

Những lời này chỉ đổi lấy tiếng thở dài của Thân Đồ Thành Cương.  

Lúc này Trần Phong Tử ở bên cạnh nói: “Thân Đồ đạo hữu, nếu chỉ là vấn đề kinh mạch tắc nghẽn mà thôi, nếu ông đã gặp sư tổ ta thì cũng xem như có duyên, lúc trước tôi cũng vì tu luyện mà bị kẹt ở bình cảnh nhiều năm, nhưng sư tổ tôi đã chữa khỏi chưa tới nửa giờ, còn giúp tôi đột phá. Cứ để sư tổ tôi xem kinh mạch của con trai ông đi.”  

Thân Đồ Thành nghe lời Trần Phong Tử nói xong, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhưng lập tức ẩm đạm lại, bởi vì mười năm qua ông đã đưa con trai đến gặp bao nhiêu danh y nhưng đều không có tác dụng gì.  

Nhưng ông sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để chữa khỏi cho con trai mình, nếu kéo dài, một ngày nào khi kinh mạch toàn thân của con trai hoàn toàn bị tắc thì chỉ có nước chết, ông ta sẽ không bỏ qua bất kỳ hy vọng nào.  

Nhìn Dương Bách Xuyên, Thân Đồ Thành Cương nói: “Vậy thì làm phiền môn chủ Dương xem kinh mạch cho con trai ta, nếu... Có thể có một chút chuyển biến tốt đẹp, bình linh dịch này xem như là thù lao, tất cả đồ đạc trên người Thân Đồ đều có thể đưa cho môn chủ Dương.”  

“Khoan nói đến vấn đề thù lao, hôm nay cho dù là kết bạn thì tôi cũng sẽ đi xem, Thân Đồ đạo hữu dẫn đường đi!” Dương Bách Xuyên cũng khá thưởng thức Thân Đồ Thành Cương, lúc trước Thân Đồ Thành Cương đối mặt với Tiểu Pháp Vương không chút sợ hãi, điều này người bình thường không làm được.

Lều của Thân Đồ Thành Cương được dựng trên một vùng đất cao trong bãi đất, bởi vì ông ta nói con trai ông thích ngắm cảnh nơi có tầm nhìn rộng.  

Thực ra bởi vì con trai ông ta bị liệt không thể đi bộ, tâm lý luôn hốt hoảng nên tìm một nơi cao một chút, tầm nhìn thoáng đãng thì sẽ không quá ngột ngạt.  

Đối với Thân Đồ Thành Cương mà nói, thật ra trong lòng cũng chẳng kì vọng gì nhiều vào y thuật của Dương Bách Xuyên, nhưng ông ta không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.  

Con trai là trái tim, là mạng của ông ta, cũng là trụ cột tinh thần. Vợ ông là một người bình thường, nhưng là người lớn lên bên ông từ nhỏ, chết vì khó sinh khi sinh đứa con trai này.  

Bà ra đi để lại đứa con trai đang trong tã lót đầy phân và nước tiểu, bởi vì vợ ông qua đời, để lại một cái bóng trong trái tim của Thân Đồ Thành Cương.  

Theo quan điểm của Thân Đồ Thành Cương, nếu vợ ông cũng là võ cổ giả thì có lẽ bà sẽ không chết, bởi vì tố chất cơ thể của võ cổ giả tốt hơn người thường rất nhiều.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi