SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Người xưa có câu "quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý", tuy Dương Bách Xuyên rất muốn Huyền Mộc Linh Nhũ, nhưng anh có nguyên tắc của mình. Vả lại Thân Đồ Thành Cương tin tưởng anh như vậy, anh không thể làm kẻ tiểu nhân khiến Thân Đồ thiệt thòi.  

Dương Bách Xuyên kìm nén không nhận Huyền Mộc Linh Nhũ, nói với Thân Đồ Thành Cương: "Thân Đồ đạo hữu, chắc hẳn ông không biết linh dịch thạch nhũ trong tay ông không phải dịch thạch nhũ bình thường, mà là Huyền Mộc Linh Nhũ, giá trị của nó cao hơn linh dịch thạch nhũ bình thường gấp mấy chục lần.  

Huyền Mộc Linh Nhũ sinh sôi ở nơi có linh khí nồng đậm, lại thêm tinh hoa linh mộc và thạch nhũ tự nhiên nuôi dưỡng mới có thể tạo thành Huyền Mộc Linh Nhũ, cực kỳ hiếm có. Thứ này quá quý giá, mặc dù nó có ích với tôi, nhưng tôi không thể nhận được. Nếu ông thật sự muốn tặng tôi thì đợi tôi chữa khỏi cho lệnh lang cũng không muộn."  

Hai mắt Thân Đồ Thành Cương sáng ngời. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên, cười ha ha đến là sảng khoái. Lọ linh dịch này do ông ta tự tay thu thập, đương nhiên biết giá trị của nó, vì vậy ông ta dùng nó đổi lấy cỏ Tinh Hà. Mặc dù ông ta không biết đây là Huyền Mộc Linh Nhũ, nhưng cũng biết nó không phải dịch thạch nhũ bình thường, giá trị rất lớn.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Thân Đồ Thành Cương biết là mình không nhìn nhầm người, trong lòng càng thêm tin tưởng và coi trọng anh. Ông ta cười sang sảng nói: "Không cần nói nữa, chỉ dựa vào việc Dương môn chủ chân thành nói cho tôi biết đây là Huyền Mộc Linh Nhũ cũng đủ thấy Thân Đồ Thành Cương này không nhìn nhầm người, cũng không tin nhầm người.  

Chúng ta nói rồi đấy, cho dù cậu không chữa khỏi kinh mạch cho con trai tôi, Thân Đồ Thành Cương này cũng công nhận người bạn là cậu. Chỉ là một lọ linh dịch mà thôi, dù đáng giá cũng không sánh bằng tấm lòng chân thành của Dương môn chủ. Tôi tặng cậu linh dịch thì cậu cứ nhận lấy. Thân Đồ đi trước!"  

Thân Đồ Thành Cương dứt khoát nhét linh dịch cho Dương Bách Xuyên rồi xoay người rời đi, đến nơi tập kết của Côn Luân tìm hoa Phi Sa.  

Dương Bách Xuyên cầm Huyền Mộc Linh Nhũ nhìn theo bóng lưng Thân Đồ Thành Cương rời đi, khóe môi ngậm cười, lẩm bẩm nói: "Dương Bách Xuyên tôi cũng công nhận người bạn là ông."  

Sau đó anh nói với Thiên Tuyệt: "Chúng ta cũng đi thôi, mọi người chăm sóc Thân Đồ Thạch chu đáo nhé!"  

...  

Trong lều lớn ở nơi tập kết của Vân Môn, Dương Bách Xuyên dặn dò đám hộ pháp Thiên Tuyệt không được cho bất kỳ ai đi vào.  

Anh chuẩn bị luyện đan, lò luyện đan Thái Thượng ở trong bình Càn Khôn, nếu tùy tiện lấy ra thì không biết phải giải thích với người khác thế nào, cho nên đóng cửa luyện đan là chuyện cần thiết.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên không trông cậy vào Thân Đồ Thành Cương có thể lấy hoa Phi Sa từ Côn Luân, còn định tự ra ngoài tìm Chiêm Khánh Nhân. Ai ngờ tốc độ của Thân Đồ Thành Cương rất nhanh, chưa tới nửa tiếng đã trở về, thành công lấy được hoa Phi Sa từ Côn Luân.  

Chuyện này khiến Dương Bách Xuyên phải nhìn Thân Đồ Thành Cương bằng cặp mắt khác. Phải biết rằng tán tu không được tông môn lâu đời chào đón, vậy mà Thân Đồ Thành Cương lại lấy được linh dược từ Côn Luân, chứng tỏ ông ta rất có thể diện. Danh hiệu Tán Tu Tà Vương của ông ta đúng là danh bất hư truyền, dù sao cũng là người có thực lực, võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín cao cấp hiếm hoi, có lẽ Côn Luân nể tình thực lực của Thân Đồ nên mới cho ông ta linh dược.  

Nói chung là Dương Bách Xuyên đã có đủ linh dược luyện chế hai loại đan dược là đan Kinh Mạch và đan Thiên Nguyên.  

Thành phần chính của Đan Thiên Nguyên là Huyền Mộc Linh Nhũ, anh đã có trong tay, có thể luyện chế bất cứ lúc nào.  

Nhưng anh muốn luyện chế đan Kinh Mạch trước để điều trị kinh mạch cho Thân Đồ Thạch.  

Dương Bách Xuyên vung tay lấy lò luyện đan Thái Thượng và linh dược cần thiết trong không gian bình Càn Khôn ra, nhanh chóng tiến vào trạng thái, bắt đầu luyện đan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi