SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Không thì Lăng Hư Tử đâu dễ dàng tuyên bố để Dương Bách Xuyên thay thế địa vị của Miêu Mậu Thiên ở giới võ cổ, cho anh danh tiếng và lợi ích.  

Nghe Lăng Hư Tử nói vậy, Dương Bách Xuyên đảo mắt nhìn ba lão quỷ, thấy được vẻ mong chờ trong mắt đối phương.  

Anh cũng hiểu ra vì sao hôm nay bọn họ lại công khai giúp đỡ mình.  

Thì ra là nhắm trúng đan Kinh Mạch trong tay anh.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đã nhìn thấu hiện thực giới võ cổ từ lâu.  

Điều này cũng nằm trong dự liệu của anh.  

Một lò đan Kinh Mạch luyện được chín viên, Thân Đồ Thạch đã dùng một viên.  

Trong tay Dương Bách Xuyên còn tám viên.  

Nếu có đầy đủ nguyên liệu thì sau này anh luyện chế là được. Nhưng xem ra hôm nay không thể không giao dịch với Lăng Hư lão đạo, Diệu  m sư thái và lão hòa thượng Vô Ưu phái Thiếu Lâm.  

Tuy nhiên đây không phải là chuyện xấu với Dương Bách Xuyên, dù sao trong mắt anh đan Kinh Mạch không phải đan dược cao cấp gì, song trong mắt ba người Lăng Hư Tử thì nó là bảo vật.  

Dương Bách Xuyên cũng biết điều này liên quan đến thân phận và tầm mắt của anh.  

Có một sư phụ Thập Nhị Kiếp Tán Tiên mạnh mẽ bên cạnh, đan Kinh Mạch không lọt vào mắt anh. Trong mắt sư phụ Vân Thiên Tà, nó chỉ là đan dược cấp thấp mà thôi.  

Điểm khác biệt là lần này anh luyện chế đan Kinh Mạch đã cho thêm nước Sinh Mệnh, dẫn đến phẩm cấp của đan Kinh Mạch có sự thay đổi lớn.  

Nói một cách chặt chẽ thì nó không còn là đan Kinh Mạch chính cống, mà là đan Kinh Mạch biến dị.  

Mấy người Lăng Hư lão đạo ngấp nghé cũng chẳng có gì lạ.  

Dương Bách Xuyên nhìn Lăng Hư lão đạo, mỉm cười nói: "Không giấu gì đạo trưởng Lăng Hư, đúng là tôi còn mấy viên đan Kinh Mạch. Thế nhưng nguyên liệu và quá trình luyện chế đan Kinh Mạch rất khó khăn, trong tay tôi chỉ còn lại sáu viên. Nếu ba vị muốn thì tôi đưa mỗi người một viên."  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa lấy một lọ đan dược từ trong túi ra rồi đổ ra ba viên đan dược. Anh vung tay, đan dược lập tức bay vèo về phía ba người kia.  

Ba viên đan dược lấp lánh ánh sáng màu xanh biếc.  

Tốc độ của Lăng Hư Tử, Diệu  m sư thái, Vô Ưu đạo trưởng không chậm, cả ba giơ tay bắt lấy.  

Khi cầm đan dược trong tay, ba người mới thật sự thấy rõ đan Kinh Mạch rất lợi hại. Cả ba đều là lão quái vật trong tu luyện, có thể cảm nhận được đan Kinh Mạch phi phàm.  

Sau khi cẩn thận cất đan dược đi, lão hòa thượng Vô Ưu là người đầu tiên không nhịn được lên tiếng: "Dương môn chủ, không biết cậu có thể đưa tôi thêm một viên không?"  

Lão hòa thượng Vô Ưu vừa dứt lời, Lăng Hư Tử và Diệu  m sư thái đều nóng nảy, vội vàng phụ họa. Đan Kinh Mạch tốt như vậy, ai mà chẳng muốn có nhiều hơn?  

Dương Bách Xuyên cười khẽ, ba lão quỷ này có hứng thú thì cũng dễ giải quyết, dù sao đan Kinh Mạch không còn vẫn có thể luyện chế.  

Mấu chốt là có thể nhận được lợi ích gì từ việc này.  

Anh rề rà nói: "Thưa ba vị, lúc nãy tôi cũng nói rồi đấy, linh dược cần thiết để luyện chế đan Kinh Mạch rất hiếm..."  

Chỉ cần nói khách sáo như vậy thôi, không cần nói trắng ra, anh tin rằng ba lão quỷ này đều hiểu ý mình. Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn ba người, chờ bọn họ bày tỏ thái độ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi