SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Đừng có nghĩ đến chuyện này, thằng nhóc Vương Tông Nhân kia thân mang khí vận to lớn nên nó sẽ không đoản mệnh đâu. Nơi này không có, chỉ có thể là do nó với Ngô Mặc Thu bị đại trận đưa tới địa phương khác, nhưng mà tòa núi xương trắng này chính là nơi Cốt Yêu tu luyện, căn cứ vào nồng độ sát khí xung quanh ngọn núi, thực lực của con Cốt Yêu trong toà núi xương trắng này không yếu, trường hợp xấu nhất là sẽ ngang với một cao thủ Hư Cảnh. Nhóc con đừng  khinh xuất, hiện tại mau chóng rút lui, đừng trêu chọc Bạch Cốt Yêu." Vân Thiên Tà trịnh trọng nói.  

"Không phải đâu sư phụ, Bạch Cốt Yêu của núi xương trắng cứ để qua một bên trước đã, hiện tại con chỉ muốn biết tung tích của Thu Nhi và A Nhân thôi, người có thần hồn cường đại, có thể tìm kiếm bọn họ quanh đáy cốc giúp con được không?" Dương Bách Xuyên thương lượng với sư phụ Vân Thiên Tà ở trong đầu.  

"Không có, đáy cốc hoàn toàn không có tung tích của Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu. Nơi này có một đại trận cực kỳ cổ xưa, nếu vi sư không đoán sai, hẳn là khi Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu rơi xuống dưới, họ đã bị đại trận đưa tới địa phương khác rồi, con đừng lo lắng, Vương Tông Nhân có khí vận Kỳ Lân, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện. Hiện tại ba đứa bọn con vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi.  

Cũng không biết nơi này có thứ gì nữa, có một ai đó đã bố trí đại trận liên hoàn Thượng Cổ, dẫn Địa Tâm chi lực, đối ứng với Cửu Thiên nhật nguyệt tinh thần, hoàn thành một cái đại trận trên cơ sở trận pháp bán thiên nhiên. Thật sự rất kỳ quái, thằng nhóc con không phá nổi đại lôi điện phong ấn đại trận đó đâu."  

Nghe nói sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên sợ ngây người, theo bản năng nói: "Lão già, ý của người là ba đứa bọn con rất có thể sẽ bị nhốt ở nơi này, không thoát ra người được?"  

"Tạm thời xem ra là như vậy, lôi điện phong ấn đại trận trên đỉnh đầu mấy đứa, dù có tu vi Kim Đan cũng chưa chắc có thể phá vỡ." Vân Thiên Tà giải thích.  

"Ôi trời! Sư phụ, người mau nghĩ cách đi chứ, bị nhốt ở nơi này thì chẳng thà giết con luôn cho rồi." Dương Bách Xuyên có phần sốt ruột.  

"Thằng nhóc nhà con vội cái gì mà vội, chẳng phải ta đây đang nghĩ cách hay sao? Hiện tại con để ta nghĩ xong rồi hẵng bàn bạc, ba đưa bọn con rút lui trước đi đã, rời khỏi đây rồi nói tiếp. Dù sao cũng phải tránh xa núi xương trắng ra, nếu mà kinh động tới Bạch Cốt Yêu, con có khóc cũng đã muộn rồi." Vân Thiên Tà dặn dò nói.  

"Được rồi, con biết rồi." Sau khi thầm nói trong lòng xong, Dương Bách Xuyên nói với Độc Cô Hối và Võ Kiếm: "Đi đi đi, chúng ta mau rời khỏi nơi này. Toà núi xương trắng này có Bạch Cốt Yêu, không thể trêu vào."  

"Bạch Cốt Yêu? Lợi hại lắm à?" Võ Kiếm hỏi một câu.  

"Tổ sư gia của cậu báo mộng cho vi sư, nói trong núi xương trắng này có xương trắng thành yêu đang tu luyện, nó rất mạnh, chúng ta đều không phải là đối thủ, không thể kinh động." Dương Bách Xuyên chém lung ta lung tung.  

Trong khi đang nói anh ra hiệu cho hai đồ đệ từ từ lùi về phía rồi rời đi. Nếu sư phụ nói không thể chọc con Bạch Cốt Yêu trong núi xương trắng này, bọn họ tốt hơn hết vẫn nên rời xa nguy hiểm thì hơn.  

Lúc thầy trò ba người vừa mới lùi về phía sau thì lại bất ngờ xảy ra chuyện.  

"Răng rắc..."  

Một âm thanh tựa như máy móc hoạt động vang lên, cực kỳ rõ ràng trong đáy cốc yên ắng.  

Ngay sau đó, một màn khiến nhịp tim của thầy trò ba người Dương Bách Xuyên tăng nhanh đã xuất hiện.  

"Uỳnh… rầm…"  

Núi xương trắng khổng lồ đã sụp đổ hoàn toàn vào ngay lúc này.

Núi xương trắng cao hơn ba mươi mét đột ngột đổ sụp, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên bất chợt kinh hoàng.  

"Đi mau!"  

Dương Bách Xuyên nói với hai đồ đệ một tiếng, lập tức bỏ chạy.  

Lão già nói trong núi xương trắng có Bạch Cốt Yêu, rõ ràng bây giờ núi xương trắng sụp đổ có nghĩa Bạch Cốt Yêu sắp xuất hiện.  

Sư đồ ba người lập tức vắt chân chạy như điên. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi