SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên vô cùng phiền muộn, thầm nói trong lòng: "Tôi cmn không nhớ là từng chọc vào cô. Lần trước là lườm nguýt, lần này là thái độ lạnh lùng khiến tôi nghẹn lời, đây là tình huống quái quỷ gì thế?"  

Mặc dù rất khó chịu với Hồ Tiên Nhi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn lấy khăn tay ra: "Đây là chiếc khăn cô đánh rơi lúc đi qua vách núi, tôi trả lại cho cô."  

Hồ Tiên Nhi sửng sốt. Cô ta đã tìm chiếc khăn luôn mang theo bên mình vài ngày, nhưng không ngờ nó lại nằm trong tay Dương Bách Xuyên. Thì ra cô ta đánh rơi khăn lúc đi qua vách núi, bị Dương Bách Xuyên nhặt được.  

Vẻ mặt trở nên ấm áp hơn một chút, cô ta vươn tay nhận khăn: "Cảm ơn."  

"Không cần cảm ơn, vật về với chủ mà thôi." Dương Bách Xuyên đáp.  

Anh nhìn ra Hồ Tiên Nhi có địch ý với mình, nhưng không nghĩ ra mình đắc tội với đối phương lúc nào.  

Dương Bách Xuyên chưa từng đắc tội người nhà họ Hồ ở Đông Bắc, chứ đừng nói chi đến Hồ Tiên Nhi.  

Thấy Hồ Tiên Nhi định đi, Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: "Cô Hồ, tôi từng đắc tội cô sao?"  

Hồ Tiên Nhi nhìn anh, lạnh nhạt cất lời: "Anh có ý gì? Chúng ta không quen không biết, sao anh lại nói vậy?"  

"Không thì tại sao ánh mắt cô nhìn tôi lại lộ vẻ thù địch như vậy? Lần trước ở vách núi cũng thế, lần này cũng vậy. Nếu Dương mỗ đắc tội cô Hồ chỗ nào thì mong cô nói rõ." Dương Bách Xuyên rất khó chịu với thái độ thù địch khó hiểu của Hồ Tiên Nhi, bèn hỏi thẳng luôn.  

Hồ Tiên Nhi im lặng, lơ đãng liếc nhìn phía sau.  

Dương Bách Xuyên nhìn theo ánh mắt cô ta thì thấy Chiêm Khánh Nhân.  

Dương Bách Xuyên lập tức hiểu ra.  

Bên ngoài đồn đại anh và Chiêm Khánh Nhân từng nảy sinh mâu thuẫn. Nếu Chiêm Khánh Nhân là người Hồ Tiên Nhi ngưỡng mộ, vậy thì địch ý khó hiểu của cô ta dành cho anh cũng có nguyên nhân.  

Trên đời này không có tình yêu không duyên cớ, cũng chẳng có hận thù không lý do.  

"Thì ra là tai bay vạ gió." Dương Bách Xuyên cười khổ.  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu thì thấy Hồ Tiên Nhi đã rời đi. Anh lắc đầu cười gượng, tiếp tục đi về trước.  

Dương Bách Xuyên không oán hận Hồ Tiên Nhi và Chiêm Khánh Nhân. Thật ra quan hệ giữa anh và Chiêm Khánh Nhân rất bình thường. Có Tửu Tiên lão đầu ở đó, anh và Côn Luân không có xung đột gì.  

Vả lại trong quá trình tiếp xúc với Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên thấy anh ta là người quang minh lỗi lạc. Tin đồn hai người bất hòa kỳ thực chỉ là tâm trạng không ai phục ai của hai thanh niên hiếu thắng mà thôi, không phải ân oán gì. Ngược lại, Dương Bách Xuyên rất tán thưởng Chiêm Khánh Nhân, và Chiêm Khánh Nhân cũng vậy.  

Chẳng qua là hai người đàn ông tán thưởng nhau sẽ không nói ra.   

Mà Hồ Tiên Nhi ngưỡng mộ Chiêm Khánh Nhân, người ta che chở cho Chiêm Khánh Nhân, căm ghét mình cũng là bình thường.  

Tuy Hồ Tiên Nhi rất xinh đẹp, nhưng Dương Bách Xuyên không có tâm tư lệch lạc gì, hôm nay anh chỉ trả lại khăn tay mà thôi.  

...  

Khi Dương Bách Xuyên đi được nửa đường chợt nghe thấy âm thanh lanh lảnh. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệu  m sư thái phái Nga Mi cầm một cây roi dài quất vào khu vực băng hàn bên phải.  

Sau đó bà ấy thu roi, trong tay có thêm một bông hoa lấp lánh trông giống mẫu đơn.  

Khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy bông hoa ấy, con ngươi chợt co rụt lại, chân tăng tốc bước đi. Đột nhiên anh nghĩ đến một loại linh dược chỉ có thể sống ở nơi băng giá, rất giống bông hoa trong tay Diệu  m sư thái.  

Để chứng thực đó có phải là linh dược được ghi trong đầu hay không, Dương Bách Xuyên bước nhanh tới chỗ Diệu  m sư thái.  

"Nhường đường!"  

"Nhường đường, xin nhường đường..."  

Trên con đường nhỏ chật hẹp, Dương Bách Xuyên chen qua Hồ Tiên Nhi, Chiêm Khánh Nhân, Mai Thi Dĩnh, tiểu hòa thượng Liễu Phàm phái Thiếu Lâm và một thanh niên phái Thiên Cương Sơn, đi tới bên cạnh Diệu  m sư thái.  

"Diệu  m sư thái có thể cho tại hạ xem cây linh dược này không?" Dương Bách Xuyên nói thẳng.  

Diệu  m sư thái thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp: "Tôi quên mất Dương đạo hữu là luyện đan sư, rất nhạy cảm với linh dược. Đây là hoa Băng Hàn chỉ có ở vùng đất băng giá này. Bên trong chứa linh khí dồi dào, tu luyện hấp thụ có thể điều tiết chân nguyên lực.  

Tiếc là qua bao đời nay, hoa Băng Hàn ven đường đã bị hái sạch, cách mấy năm thỉnh thoảng sẽ mọc vài cây, có điều tuổi đời không cao. Nếu Dương đạo hữu có biện pháp thì có thể hái hoa Băng Hàn ở xa mười mét, toàn là cây hơn ba trăm năm tuổi, thậm chí hơn nghìn năm cũng có.  

Tuy nhiên ở đó có khí băng hàn, rất khó hái được hoa Băng Hàn. Bà lão này nhờ vào thần binh mới hái được một cây, về sau phải điều dưỡng cơ thể cho Dĩnh Nhi nên không thể đưa cho Dương đạo hữu được. Cậu cứ xem đi."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi