SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Hix! Lão già chết tiệt à, không chống đỡ thì con đóng băng mất."  

"Ngu xuẩn! Đây là năng lượng lưỡng cực, tuy lạnh cùng cực song cũng là linh khí hiếm có trong trời đất. Con bỏ phòng ngự, trực tiếp hấp thụ và luyện hóa đi. Chỉ cần quen với băng hàn xâm nhập cơ thể là có thể đi lại thoải mái trong băng hàn.  

Dung nham nóng rực bên kia cũng thế, đều là linh khí hệ hỏa tinh khiết nhất, hấp thụ và luyện hóa rất có lợi cho tu vi của con. Có thể đột phá hay không thì phải xem vận may của con."  

"Lão già chết tiệt, con thiếu hiểu biết nhưng người đừng lừa con chứ? Người không sợ con bỏ phòng ngự sẽ bị đóng băng ngay lập tức sao?" Dương Bách Xuyên tỏ vẻ nghi ngờ lời nói của sư phụ.  

"Tin hay không thì tùy, thằng nhóc con tưởng Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vô dụng chắc? Càn Khôn Tạo Hóa Quyết được mệnh là luyện hóa vạn vật, câu này không phải hư danh đâu. Con tự giải quyết đi." Dứt lời Vân Thiên Tà liền im bặt.  

Dương Bách Xuyên đấu tranh tâm lý. Không phải anh không tin sư phụ và Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, mà anh cần có dũng khí lớn.  

Sau một hồi cân nhắc, Dương Bách Xuyên quyết định nghe lời sư phụ đánh cược một ván. Anh biết kiểu gì cũng có nguy hiểm, nhưng anh tin tưởng Càn Khôn Tạo Hóa Quyết độc nhất vô nhị trên đời hơn.

Sau khi Dương Bách Xuyên quyết định liều một phát, anh lập tức loại bỏ chân khí và chân hỏa toàn thân.  

Trong khoảnh khắc đó, bên ngoài cơ thể đã đọng một lớp sương băng, đây là dưới tình huống vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa, nếu không vận chuyển công pháp thì có lẽ Dương Bách Xuyên đã bị đông thành tượng băng từ trong ra ngoài rồi.  

Cũng may bên trong không bị ảnh hưởng gì, công pháp vẫn vận hành thuận lợi, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên thoáng yên tâm.  

Nhưng ngay sau đó sau khi khí băng hàn vào cơ thể, Dương Bách Xuyên bắt đầu đau khổ. Sau khi khí băng hàn vô cùng lạnh lẽo tiến vào cơ thể, theo kinh mạch vận chuyển chạy khắp người, cả người Dương Bách Xuyên đều cảm thấy không ổn. Nếu không phải trong cơ thể còn chân khí thì suýt chút nữa đã đóng băng rồi.  

Cảm giác rét lạnh thấu xương thật sự đánh thẳng vào linh hồn, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy linh hồn của anh cũng đông lại.  

Lúc thúc giục vận chuyển chân khí đến cực hạn, tuy rằng đau khổ từ trong ra ngoài nhưng trong lúc chịu đựng anh luôn nhớ tới lời sư phụ nói, chỉ cần có thể sử dụng khí băng hàn chính là thành công.  

Nhưng bây giờ vấn đề là Dương Bách Xuyên cảm thấy nguy cơ anh có thể bị đông thành băng vụn bất kỳ lúc nào, càng khỏi phải nhắc tới thích ứng với khí lạnh.  

Thời gian chỉ mười hơi thở ngắn ngủi đã khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy sống không bằng chết, trong miệng không nhịn được phát ra một tiếng thét dài.  

"A!"  

Anh cảm thấy đã đến cực hạn, một giây sau anh sẽ sụp đổ bị đông thành tượng băng.  

Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: "Thằng nhóc thối vận chuyển công pháp trong ngoài cùng nhau đi, sao con lại không nói không động vậy?  

Mau mau vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết, Càn Khôn trong ngoài hỗ trợ lẫn nhau mới là Đại Đạo chứ! Ta nói này bây giờ thằng nhóc con càng ngày càng ngu xuẩn, đúng là khiến vi sư tức chết."  

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ Vân Thiên Tà chửi bới lập tức nổi giận nói: "Lão già đáng chết người mẹ nó đâu có nói cho con biết vận chuyển công pháp trong ngoài chứ, con đã sắp không chịu nổi nữa rồi thì người mới chạy tới nói mát, người có mục đích gì?"  

"Là tự con đần, còn nghi ngờ ta hả? Con biết rất rõ uy lực sức mạnh băng hàn mà không biết vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết mà nhỉ?"  

Trong lúc Dương Bách Xuyên đấu võ mồm với sư phụ cũng không nhàn rỗi, anh thúc giục Càn Khôn Tôi Thể Quyết. Kỳ thật không phải anh không nghĩ đến mà là anh sợ vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết trong băng hàn sẽ xảy ra sự cố gì.  

Lúc này Dương Bách Xuyên bị sư phụ Vân Thiên Tà chửi bới trong lòng vô cùng buồn bực.  

Có điều sau khi vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết, sức mạnh băng hàn trên người anh thật sự giảm đi một chút.  

Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, không đấu võ mồm với sư phụ nữa, đầu tiên anh phải chịu đựng được khí băng hàn mới được.  

Sau khi đứng tại chỗ vận chuyển công pháp trong ngoài như thế, Dương Bách Xuyên dần dần thích ứng với băng hàn... 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi