SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay sau đó Hồ Tiên Nhi nói: “Chiếm sư huynh đứng đầu Thập Đại Yêu Nghiệt, tôi nghe theo Chiếm sư huynh.”  

Nghe Hồ Tiên Nhi nói chuyện, Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói thầm trong lòng: “Hay, Hồ Tiên Nhi cô thích Chiếm yêu nghiệt à, thế sao giờ không đi phá hủy lôi đài ca môn luôn đi?”  

Trong thư tín của Tửu Tiên lão đầu, tìm được năm người phối hợp với anh cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ tầm bảo, đều phải nghe mình, bây giờ xem ra ngay từ đầu manh mối đã không thích hợp.  

Chiếm Khánh Nhân nói chuyện âm dương quái khí, tiểu hòa thượng Liễu Phàm ngược lại không nói gì đến điểm chính, nhưng cũng rất ba phải, rõ ràng không phải đèn đã cạn dầu.  

Lúc này Mai Thi Dĩnh Nga Mi nói khẽ: “Tôi tin tưởng trong tay mọi người đều có thư do các lão gia tổ gửi, cũng hiểu rõ lần này chúng ta phải đi đến nơi đó đúng không? Là nơi còn kinh khủng hơn cả rừng Hắc Thạch khu vực thứ ba động Hắc Liên.  

Nếu chúng ta chia năm xẻ bảy, đừng nói là có thể hoàn thành nhiệm vụ mà các lão gia tổ giao xuống không, sợ là có thể còn sống sót đi đến động Hắc Liên hay không đã là một vấn đề, tôi thấy trong thư đã nói rõ, lần này đi vào động Hắc Liên tầm bảo phụ trợ Dương Bách Xuyên.  

Tin tưởng mọi người đều có được nội dung không khác mấy nhỉ? Nếu đã như vậy, vì để chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ do các lão gia tổ giao, mọi người vẫn nên giúp đỡ để Dương Bách Xuyên làm chủ đi, cái gì gọi là rắn mất đầu, đạo lý này không phải tất cả mọi người đều biết à?”  

Đến khi Mai Thi Dĩnh nói xong, khiến Dương Bách Xuyên bất ngờ là, Trần Trầm Hương Thiên Cương Sơn nhanh chóng đồng ý: “Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy Mai sử tỷ nói rất có lý, lẽ ra như thế.”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, anh nghe ra, Mai Thi Dĩnh nhìn như đang nói công đạo, thật ra chính là tốt cho mình, Mai Thi Dĩnh có thể nói như thế, chứng minh cô đã không còn thù địch mình như trước, điểm này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ vui vẻ.  

Dù sao Mai Thi Dĩnh cũng là em gái của chị Mai.  

Trong năm người, Chiếm Khánh Nhân là người kiêu ngạo bất tuân, Hồ Tiên Nhi rõ ràng là fan của Chiếm Khánh Nhân, hai người này một đường.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm nhìn như ôn hòa thật ra là người khôn khéo nhất trong đám, cậu ta đứng trung lập, có loại khí thế kiêu ngạo độc lai độc vãng, tự mình một đường.  

Mai Thi Dĩnh về phe mình, mà lúc ánh mắt Trần Trầm Hương Thiên Cương Sơn nhìn anh rồi lại nhìn Mai Thi Dĩnh, tràn đầy khác thường, hẳn là fan của Mai Thi Dĩnh, nói cách khác Mai Thi Dĩnh và Trần Trầm Hương có thể tính là cùng một đường.  

Sáu người nhìn có vẻ êm đẹp vậy thôi, lại chia làm ba đường, không có bất kỳ tinh thần đoàn đội nào, Dương Bách Xuyên biết nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ thật sự như lời Mai Thi Dĩnh nói, cuối cùng có khả năng còn chưa đến động Hắc Liên đã mất mạng.  

Đối với kết quả này, Dương Bách Xuyên biết đây là do mấy yêu nghiệt này quá mức cao ngạo.  

Nếu không cho bọn họ ăn chút thiệt thòi, bọn họ sẽ không biết hợp tác đoàn đội là thế nào.  

Cho nên Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Có trợ giúp tôi hay không, tôi không ý kiến, mọi người đi với nhau đi, đi đến đâu tính đến đó.”  

Nói xong Dương Bách Xuyên không thèm để ý đến mấy yêu nghiệt này nữa, trực tiếp chọn một hướng mà đi, mặt sau bức thư tín do Tửu Tiên lão đầu để lại có vẽ một bản đồ đi đến động Hắc Liên, thuận lợi là, anh tin tưởng trong tay năm người Chiếm Khánh Nhân cũng có bản đồ, mục đích của mọi người đều giống nhau.  

Quả nhiên sau lưng đám người Chiếm Khánh Nhân đều đi theo sau.  

Trên đường đi đến động Hắc Liên mặc dù Tửu Tiên lão đầu đã đặc biệt sắp xếp, khác với bản đồ của những võ cổ giả lịch luyện khác, nhưng có điểm chung là đều phải đi qua khu vực đầu tiên đầm lầy Hắc Thủy và khu vực thứ hai rừng Hắc Thạch, sau đó mới tiến vào khu vực thứ ba quan trọng nhất động Hắc Liên.  

Đương nhiên cuối cùng sau khi cầm được bảo vật trong động Hắc Liên, còn phải cầm theo bảo vật đi đến ngọn núi biên giới đặt vào tay Tửu Tiên lão đầu, đó mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.  

Dựa theo những lời giải thích của Diệu  m sư thái về bí địa núi Trường Bạch, gần như khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ, nói cách khác từ giờ trở đi một bước đi một mối nguy.  

Mười phút sau trong lòng Dương Bách Xuyên giật mình đột nhiên đứng lại không hề do dự cúi xuống.  

“Rầm ~”  

Đúng lúc này vị trí ban đầu anh đứng, vang ầm một tiếng.  

Cùng lúc đó toát mồ hôi trán, trong lòng Dương Bách Xuyên nổi lên sát ý, thấy được mũi tên trên mặt đất nổ ra một cái hố to đường kính ba mét.  

Theo bản năng phóng thích thần thức xem xét, lại phát hiện ở đây vậy mà không thể sử dụng thần thức.  

Bốn phía cũng không thấy có bất kỳ kẻ nào tồn tại.  

Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh toát, anh biết trong bí địa núi Trường Bạch, đầm lầy Hắc Thủy không hề đơn giản phải phòng ngừa những hoàn cảnh cực kỳ hiểm ác, cùng một số dị thú dị trùng nguy hiểm, quan trọng hơn cả là phải phòng bị kẻ thù đánh lén.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi