SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Điều này khiến Phàm tiểu hòa thượng giận dữ: “Lão già khốn nạn, hôm nay tiểu tăng cứ muốn tham gia vào chuyện này đấy.” Bị một mũi tên của Mộc Đạo Nhiên phá tan Đạt Ma Hàng Long Thủ khiến Phàm tiểu hòa thượng cảm thấy rất mất mặt.  

Mặt mấy người Chiêm Khánh Nhân và Mai Thi Dĩnh cũng trầm hẳn xuống. Bỏ qua sư môn sau lưng thì mấy người bọn họ cũng đều là hạng người cao ngạo yêu nghiệt, sao lại sợ mấy lão già Mộc Đạo Nhiên chứ?  

Mà lúc này Dương Bách Xuyên lại đang suy nghĩ biện pháp thoát thân. Thật ra anh hiểu rõ dù mấy người Chiêm Khánh Nhân và Phàm tiểu hòa thượng có kéo mình cách không khí, hiệu quả cũng sẽ không cao. Bởi vì anh nhận ra vũng bùn của đầm lầy có lực hút rất lớn.  

Sau khi vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể không còn chìm xuống nữa, điều đó khiến anh vui vẻ, cho anh hai phút là có thể đi ra rồi. Nhưng vào chính lúc này, sắc mặt Dương Bách Xuyên bỗng nhiên biến đổi, anh cảm thấy cẳng chân đau xót, bèn hiểu ra là Địa Long ẩn mình trong đầm lầy đã hành động rồi. Vừa nhìn bốn phía, da đầu anh đã run lên, thảm cỏ trên toàn bộ đầm lầy đều lay động, điều này chứng minh có vô số Địa Long xuất hiện.

Cơn đau trên đùi đối với Dương Bách Xuyên không thành vấn đề, nhưng anh không thể đối phó với số lượng nhiều, trong khoảnh khắc, anh cảm thấy vô số con địa long dính vào chân anh như thể chúng đang hút máu.  

Dương Bách Xuyên nhanh chóng kích hoạt Càn Khôn Tạo Hóa Quyết và chân hỏa, ngay lập tức phân tán và đốt cháy địa long trên chân anh ta.  

Cũng may thân pháp cường đại và sức mạnh chân hỏa phát huy tác dụng, mặc dù có vô số địa long, nhưng đều bị chân hỏa ngăn cách bên ngoài.  

Nhưng nói Địa Long biến dị có thể hấp thụ chân khí cũng không sai, cộng thêm không dễ chết, chân hỏa thiêu đốt cũng không chết được chúng, điều này không nói lên được sức mạnh của địa long, mà là do số lượng của chúng quá lớn.  

Một điều khác khiến Dương Bách Xuyên chán nản là sau khi bị địa long biến dị cắn, anh phát hiện mình bị trúng độc.  

Nọc độc nhanh chóng theo máu lan đi, mặc dù không trí mạng, có thể vận chuyển Càn Khôn Tại Hoá Quyết cũng có thể luyện hóa, nhưng là luyện hóa nọc độc ở trong máu lại không nhanh như tưởng tượng.  

Kết quả là, Dương Bách Xuyên cảm thấy từng đợt đầu váng mắt hoa.  

Hơn nữa, anh cũng có thể cảm giác được chân khí trong cơ thể mình đang bị vô số Địa Long công kích và xâm phạm, dần dần tiêu hao, Dương Bách Xuyên biết mình phải tìm cách thoát ra khỏi đầm lầy, nếu không sẽ bị những con địa long này nuốt chửng và hút hết chân khí sau một thời gian dài, cũng sẽ bị những người như Mộc Đạo Nhiên nhân lúc bất ngờ hãm hại.  

Ngay khi Dương Bách Xuyên đang nghĩ như vậy, lỗ tai của anh đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, nhưng anh phát hiện ra trùng tử đã chui ra khỏi tai và nhảy vào đầm lầy.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, mỗi lần trùng tử chui ra đều tự mình ra lệnh, đây là lần đầu tiên tự chạy ra khỏi tai.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy rõ ràng trùng tử đang tiến vào đầm lầy, sau đó Dương Bách Xuyên phát hiện ra một màn khiến anh kinh ngạc, anh không bao giờ nghĩ rằng trùng tử sẽ có sở thích như vậy.  

… …  

Đồng thời, những lời đe dọa của Mộc Đạo Nhiên đã tiểu hoà thượng Liễu Phàm và Chiêm Khánh Nhân tức giận.  

Đặc biệt là tiểu hòa thượng Liễu Phàm, người đã bị Mộc Đạo Nhiên đánh gãy xương, anh cảm thấy sẽ mất mặt trước Chiêm Khánh Nhân và những người khác, vì vậy anh lập tức nheo mắt nhìn Dương Bách Xuyên và nguyền rủa Mộc Đạo Nhiên.  

Và câu trả lời của Mộc Đạo Nhiên là: "Có chuyện gì với các cậu vậy? Chẳng lẽ các cậu cũng là Dương Bách Xuyên sao?"  

Ngụ ý là năm kẻ bất lương, tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Chiêm Khánh Nhân, không tốt bằng Dương Bách Xuyên.  

Những lời này chỉ đơn giản là xát muối vào vết thương của năm kẻ bất lương.  

Ban đầu, Dương Bách Xuyên đã đánh cắp ngọn gió trước khi bước vào nơi bí mật, và được Thanh Hư Tử, Diệu âm sư thái và lão hòa thượng Vô Ưu đánh giá là nhân vật số một dưới cõi hư không, người có thể thay thế Thanh Hư Tử, thậm chí còn nói những lời của Dương Phong Ma vô song.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi