SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chiêm Khánh Nhân nói xong câu này, sau đó nhắm mắt lại, nguyên khí nồng đậm của trời đất hội tụ lao đến từ bốn phương tám hướng, chui vào thân thể của Chiêm Khánh Nhân. Vừa rồi suýt chút nữa Chiêm Khánh Nhân sinh ra tâm ma, nhưng lại bị một câu nói của Hồ Tiên Nhi khai thông.  

Ngay lập tức, Chiêm Khánh Nhân ngộ đạo.  

Anh ta đột phá, tu vi đạt đến Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn.  

Bên cạnh, ánh mắt của Hồ Tiên Nhi lộ ra sự dịu dàng, đứng lẳng lặng nhìn Chiêm Khánh Nhân.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân đột phá, không nhịn được chửi tục: “ĐM, vậy cũng được hả?”  

Trần Trầm Hương nhìn Chiêm Khánh Nhân, trên mặt hiện lên sự hâm mộ, chỉ có Mai Thi Dĩnh bình tĩnh, thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm Dương Bách Xuyên đang đứng lơ lửng giữa lôi điện trong không trung.  

…...  

Lúc này Dương Bách Xuyên đang ở trong lôi điện, nhưng lại không đột phá được gì. Vừa rồi sau khi thi triển Thuật Khống Lôi, đánh chết một đống chim chín đầu, giúp anh chứng kiến được sự cường đại của sức mạnh lôi điện, muốn hấp thu một ít sức mạnh lôi điện vào cơ thể, cũng may không có lôi điện anh cũng có thể thi triển được Thuật Khống Lôi.  

Nửa canh giờ sau, ngoài trừ Chiêm Khánh Nhân còn đang chìm trong trạng thái tu luyện, mấy người khác đã chữa thương xong. Sau khi Dương Bách Xuyên đi xuống, nhìn thấy Chiem Khánh Nhân cũng sửng sốt, không nghĩ đến Chiêm Khánh Nhân sẽ đột phá tu vi sau khi chiến đấu.  

Anh vừa mới đứng vững gót chân, Chiêm Khánh Nhân mở mắt.  

Hai người mắt chạm mắt.  

Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Chúc mừng, Chiêm yêu nghiệt.”  

“Có gì đáng chúc mừng chứ, thằng nhóc nhà cậu đã đoạt đến nổi bật của tôi rồi, tôi chỉ có vận khí tốt mà thôi.” Lúc này trong lòng của Chiêm Khánh Nhân không còn hương vị ê ẩm chua xót nữa, cảnh giới của anh ta đã tăng lên, cảm giác trong lòng cũng khác.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy hơi mỉm cười, nói: “Trong con đường tu luyện, vận khí cũng là một phần của thực lực.”  

Chiêm Khánh Nhân mỉm cười gật đầu nhìn về phía Hồ Tiên Nhi, anh ta biết lần đột phá này là nhờ lời nói của Hồ Tiên Nhi.  

Ngay sau đó mấy người đều lên chúc mừng Chiêm Khánh Nhân, trên thực tế tu vi của mấy yêu nghiệt ở đây không thua kém nhiều mấy. Khác ở chỗ, truyền thừa và thủ đoạn của mỗi người khác nhau, thực lực có ưu khuyết riêng.  

Chiêm Khánh Nhân có thể đột phá cũng không có gì kỳ quái, cho dù ngay sau đó những người khác đột phá cũng không có gì đáng ngạc nhiên.  

Sau đó mấy người nhìn lên ngọn núi trước mắt, chuẩn bị lên núi, trải qua mấy đột khó khăn, cuối cùng cũng động Hoa Sen Đen trong ngọn núi. Nhưng càng đến gần nơi đó, trong lòng của mỗi người càng thêm cảnh giác.  

Không hề nghi ngờ, ngọn núi này không giống bình thường, sương mù bao phủ, lôi điện lập lòe truyền đến từ trên núi.  

Không biết đây là núi gì.  

Cỏ cây nhìn như xanh um tươi tốt, nhưng cả ngọn núi lại cho người ta một cảm giác rất huyền ảo, rợn người.  

“Sắp đến nơi rồi, mọi người phấn chấn lên, chúng ta đã đi được 99 bước rồi, không sợ một bước cuối này.” Dương Bách Xuyên cổ vũ mọi người.  

Đi được vài bước về phía trước, một tấm bia đá xuất hiện trong tầm mắt của mấy người, đi vào thì thấy bên trên có một phù văn vô cùng cổ xưa, nhưng không ai trong bọn họ hiểu được bên trên viết cái gì.  

Trầm tư suy nghĩ nửa ngày cũng không nghiên cứu ra được giá trị có ích nào.  

Đây là lúc Dương Bách Xuyên xin sư phụ Vân Thiên Tà giúp đỡ: “Sư phụ, trên tấm bia đá này viết gì vậy, người có hiểu không?”  

“Đó không phải là phù văn, đây là tinh thần văn, dùng mắt thường không thể xem được loại văn bia này, còn đưa tay đặt lên trên, dùng tinh thần lực để nhìn.”  

Vân Thiên Tà chậm rãi nói.  

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên nói với mấy người: “Đây là văn bia tinh thần, muốn đọc được phải đặt tay lên, dùng tinh thần lực để nhìn.”  

“Văn bia tinh thần? Thằng nhóc nhà cậu hiểu biết rất rộng.” Chiêm Khánh Nhân trêu chọc một câu.  

“Tôi biết nhiều, cái này không có gì đáng nói.” Dương Bách Xuyên mỉm cười, ra vẻ hiểu biết trước mặt mấy người.  

Tiếp theo anh dán tay lên tấm bia, nhắm mắt cảm giác.  

Sau đó anh chỉ cảm nhận được một lực hấp dẫn mạnh mẽ truyền đến, khi trợn mắt, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, phát hiện mình đang đứng trong một thế giới tràn đầy sương mù.  

Khắp nơi hỗn độn, Dương Bách Xuyên biết đây là thế giới được tạo thành từ tinh thần lực, nói cách khác, ý thức của anh đã đi vào trong tấm bia đá.  

Sau đó một âm thanh già nua vang lên: “Chúc mừng cậu đã đến, người có duyên.”

“Ai?”  

Dương Bách Xuyên không nhìn thấy ai cả nhưng lại nghe thấy âm thanh, trong lòng kinh sợ.  

Lời nói của anh giống như đá chìm đáy biển,  

m thanh già nua kia tiếp tục vang lên, như tự quyết định, lúc này Dương Bách Xuyên mới hiểu, có lẽ âm thanh này là linh thức còn sót lại.  

Chỉ là một cái ống truyền lời.  

m thanh già nua kia tiếp tục nói: “Hồng Hoang nguyên sơ được tạo thành từ đại đạo, vạn vật sinh ra từ khi khai thiên lập địa, hoa sen đen được sinh ra từ Hỗn Độn, đóa sen đầu tiên từ thuở sơ khai, hoa sen đen rơi xuống từ tai họa vô tận, sen chôn cất đứa con bạc mệnh của nó…”  

âm thanh già nua này nhắc đi nhắc lại đoạn này, Dương Bách Xuyên cũng nghe hiểu được đại khái.  

Ý nói, ở thời đại Hồng Hoang sơ khai, một gốc sen đen ra đời, hoa sen đen đắc đạo, sau đó ngã xuống trong kiếp nạn. Nơi sen đen chết chính là bí cảnh núi Trường Bạch, nhưng hoa sen đen ngã xuống lại để lại một viên hạt giống, viên hạt giống này chính là chí bảo của nơi này.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên cũng hiểu được chút, Tửu Tiên lão đầu cho mấy người bọn họ đi đến động hoa sen khu thứ ba lấy bảo bổi, có lẽ chính là hạt sen của hoa sen đen.  

Đóa hoa sen đầu tiên của Hồng Hoang, không phải ai cũng có được tên tuổi này, hạt sen của nó sao có thể làm vật phàm?  

Nếu Tửu Tiên lão đầu để cho bọn họ lấy được hạt sen, có lẽ thứ này đủ để hủy diệt bí địa, đừng nói đến việc phong ấn thông đạo Sơn Hải lần nữa.  

Tất nhiên hạt sen hoa sen đen có hình dạng gì, có uy lực như thế nào, phải tìm được nhìn thấy mới biết được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi