SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đây là thực lực mạnh nhất cảnh giới tu chân sao?  

Nhưng nghĩ cũng phải, xét về tu vi thì đám người lão lạt ma cùng lắm cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, so với tu vi Đại Thừa kỳ thì đúng là cách biệt một trời một vực. Có lẽ trong mắt Phong Vân Dạ Lang, bọn họ chỉ là con kiến.  

Hắn dễ dàng xử lý sáu người bọn họ cũng là chuyện bình thường.  

Đây là chuyện tốt đối với Dương Bách Xuyên, dù sao sáu người kia cũng là kẻ thù của anh.  

Chiêu mượn đao giết người này của sư phụ quá hay!  

Trong đại điện trời yên biển lặng.  

Sáu người bị Phong Vân Dạ Lang nuốt sống, vì vậy mỗi lần Dương Bách Xuyên nhìn thấy Phong Vân Dạ Lang đều cảm thấy ghê ghê. Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến yêu thú ăn thịt người.  

Mặc dù thấy ghê tởm, nhưng Dương Bách Xuyên cũng mãnh liệt hướng tới cảnh giới cao thâm, hướng tới thực lực mạnh mẽ.  

Lúc này Phong Vân Dạ Lang li3m đầu lưỡi, cất tiếng nói: "Tiền bối, bây giờ ngài có thể giúp ta thoát khỏi vây khốn rồi chứ?"  

Trong đôi mắt xanh lập lòe u tối của hắn tràn đầy chờ mong.  

"Ừm, có thể bắt đầu rồi!" Vân Thiên Tà gật đầu.  

Sau đó ông đi tới trước xích trói yêu, vươn tay nắm lấy. Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận rõ vào thời khắc này sức mạnh thần hồn của sư phụ tăng vọt, mênh mông cuồn cuộn không ngừng truyền vào xích trói yêu.  

Ầm ầm!  

Xích trói yêu tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, bên trên có phù văn không ngừng lóe lên. Rõ ràng là thần hồn mà người xưa để lại trong xích trói yêu bắt đầu phản kháng.  

"Grao grao grao!"  

Phong Vân Dạ Lang bắt đầu gào thét vì đau đớn.  

Xích trói yêu vốn đang giam cầm Phong Vân Dạ Lang, bây giờ bị sư phụ cưỡng chế xóa ấn ký thần thức trên đó, ấn ký thần thức phản phệ dẫn đến Phong Vân Dạ Lang bị ảnh hưởng cũng là chuyện bình thường.  

Mấy phút sau, Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ hừ lạnh rồi hô to: "Diệt!"  

Đồng thời một tay khác vỗ lên xích trói yêu. Tức thì xích trói yêu phát ra tiếng leng keng leng keng như đang gào thét.  

Sau đó, ánh sáng trên xích trói yêu biến mất.  

Lúc này, Vân Thiên Tà cất lời: "Thằng nhóc thúi, sư phụ sẽ giúp con luyện hóa ấn ký thần hồn trên xích trói yêu, mà xích trói yêu này là tiên khí thượng phẩm, có tác dụng lớn đối với con, con có thể phát huy ba phần uy lực của nó."  

Dương Bách Xuyên mừng rơn, lập tức đánh một tia tinh thần lực lên xích trói yêu.  

Sau đó anh thấy sư phụ ép ra một giọt máu rồi vận chuyển chân hỏa, bắt đầu luyện hóa xích trói yêu.  

Chưa đầy năm phút sau, xích trói yêu lóe lên tia sáng trắng rồi biến mất, biến thành một sợi xích rất đẹp. Hơn nữa, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy giữa mình và xích trói yêu có liên kết.  

Anh niệm trong đầu, xích trói yêu trên cổ Phong Vân Dạ Lang tự động buông ra, đồng thời đầu còn lại của nó cắm trong đài sen khắc trên tường cũng ầm ầm rút ra khỏi đài sen. Đầu này giống đầu giáo nhưng có hình thoi, tỏa sáng lấp lánh, trông rất sắc bén.  

Dương Bách Xuyên biết sợi xích trói yêu này không chỉ có tác dụng trói yêu, mà còn có thể tấn công.  

Sau khi xích trói yêu mang theo đầu giáo hình thoi sắc bén bay ra khỏi đài sen, đài sen vốn khắc trên vách đá đột nhiên phát ra ánh sáng màu đen.  

Tiếp đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy đài sen như sống lại, chuyển động trên vách đá.  

Và rồi trên đài sen xuất hiện một chiếc hộp đá nhỏ từ từ trồi lên.  

"Thu!"  

Sư phụ Vân Thiên Tà vẫy tay lấy chiếc hộp này.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi