SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hiện tại Dương Bách Xuyên đã biết, khoảnh khắc anh mở hộp đá ra thì Liên Tử đã tiến vào trong đầu anh rồi, về sau không gian tối cũng xem như là một khảo nghiệm dành cho anh, thông qua được khảo nghiệm thì anh sẽ có thể chi phối được không gian.  

Đương nhiên là ý niệm tiến vào để cảm ngộ cảnh giới tu luyện.  

Thời gian có thể khống chế dài nhất là một nghìn năm, cũng có nghĩa là ở bên ngoài một ngày có thể lĩnh hội được một ngàn năm khi ở trong không gian Liên Tử.  

Đương nhiên với tu vi hiện tại thì anh vẫn chưa thể khống chế được một ngàn năm, trước mắt chỉ có thể mở ra thời gian mười năm, nói cách khác thì ý thức của anh ở trong không gian hạt sen không vượt qua mười năm.  

Thời gian khống chế không gian sẽ tăng theo tu vi của anh.  

Có thể khiến anh cảm ngộ cảnh giới tu luyện trong bóng tối, đây chính là tài nguyên lớn nhất, còn gì có thể quan trọng bằng việc nâng cao cảnh giới tu vi đây?  

Thậm thí còn quan trọng hơn lĩnh hội pháp thuật gấp bội lần.  

Điều cuối cùng là, Dương Bách Xuyên phát hiện, chỉ cần anh muốn thì anh còn có thể mang theo ý niệm của người khác kéo vào trong không gian hạt sen, người đó cũng có thể lĩnh ngộ tu luyện.  

Đồng thời ở không gian Hắc Liên, hiện tại anh chính là chúa tể.  

Lúc này, hạt sen đã dung hợp lại với anh, thừa nhận anh.  

Nói cách khác, chỉ cần không một người nào có tinh thần lực mạnh hơn anh thì anh vẫn có thể cưỡng ép giam ý thức của bọn họ vào trong bóng tối vô biên  của không gian  hạt sen.   

Đây vẫn chỉ là bí mật về không gian giữa hai hạt sen, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng được, hạt sen tồn tại trong đầu anh có một khí tức rất cường đại, loại khí tức này khiến chủ nhân như anh cũng không tiến lại gần được.  

Dương Bách Xuyên cũng không biết chuyện này đối với anh mà nói là phúc hay là họa?  

Hạt sen đang ở trong ý thức của anh nhưng lại không cho anh tiếp cận, chỉ có thể sử dụng tinh thần lực để xây dựng không gian ý thức.  

Vì thế Dương Bách Xuyên cho rằng hạt sen này vẫn còn điều gì đó thần bí chưa được tiết lộ, chỉ có điều, trước mắt anh cũng không biết điều thần bí đó là gì?  

Dương Bách Xuyên thầm than thở, rất tiếc là sư phụ lại lâm vào trạng thái ngủ say, nếu không thì anh có thể để sư phụ xem thử, hoặc là sự tồn tại của Liên Tử đối với anh rốt cuộc là phúc hay là họa?  

Còn có một vấn đề lớn đó là, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghĩ ra, hiện tại hạt sen đã tiến vào trong ý thức của anh, anh nên ăn nói với Tửu Tiên lão đầu thế nào đây?  

Mặc dù Tửu Tiên lão đầu chỉ nói là để bọn họ tới động Hắc Liên lấy một bảo vật, cũng không nói cụ thể là bảo vật gì, có điều Dương Bách Xuyên nghĩ, bảo vật của cả cái động Hắc Liên này chỉ có hai món.  

Thứ nhất đương nhiên là Liên Tử, cái này thì không nói, là do Liên Tử chủ động chọn tiến vào ý thức của anh để nhận chủ.  

Vật thứ hai có thể xem là bảo vật chính là Khóa nhốt yêu, sư phụ nói khóa nhốt yêu là tiên khí thượng phẩm, ở võ cổ giới mà nói tới tiên khí thượng phẩm thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.  

Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, đều là tiên khí thượng phẩm nhưng gương Côn Luân của Chiêm Khánh Nhân hay là kiếm Thanh Hồng của Mai Thi Dĩnh đều không thể so sánh được với khóa nhốt yêu.  

Xấu hổ là, khóa nhốt yêu cũng là do sư phụ trợ giúp, anh mới có thể luyện hóa thành pháp khí của riêng mình.  

Nếu như bảo vật mà Tửu Tiên lão đầu nhắc tới là hai thứ này thì anh đều đã lấy được.  

Có điều, khóa nhốt yêu thì anh có thể lấy ra được, nhưng hạt sen thì không thể, bởi vì hạt sen ở trong ý thức anh tỏa ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại, ngay cả ý thức của anh cũng không thể đến gần được, chỉ có thể sử dụng không gian hạt sen, hơn nữa hạt sen quá quan trọng, nếu như để người ta biết được trong ý thức của anh có hạt sen thì cũng không phải là chuyện tốt.  

Nhưng là, Dương Bách Xuyên nhớ lại Tửu Tiên lão đầu từng nói, mục đích chủ yếu là giam cầm trận pháp,  

Cho dù là gì thì anh đều phải đi xem thử, chỉ cần khóa nhốt yêu có thể dùng được thì anh cũng không ngại giao gia.  

Dương Bách Xuyên giống như là tỉnh dậy từ một giấc mơ nghìn năm, trong đầu suy nghĩ quá nhiều, khi bình tĩnh lại, Mai Thi Dĩnh lại hô lên một tiếng: “Anh Dương ~”  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới chợt bừng bỉnh.  

“A~”  

“Anh Dương, anh không sao chứ? Mai Thi Dĩnh hỏi.  

“Không sao, không sao rồi, mọi người đều ổn chứ?” Dương Bách Xuyên nhìn về phía mấy người kia hỏi.  

“Tất cả đều không sao rồi, em và tiểu hòa thượng sau khi tỉnh đã giúp Chiêm sư huynh và Trần sư đệ giải độc tố trong cơ thể, bây giờ mọi người đều không có thiệt hại gì, nhưng mà anh lại dọa chết bọn em rồi, em gọi kiểu gì anh cũng không tỉnh, nếu không phải anh vẫn thở thì bọn em đều cho là anh đã chết rồi. May mà anh đã tỉnh lại.” Mai Thi Dĩnh kể rõ mọi chuyện.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi