SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Bách Xuyên nở ra một nụ cười, hắn có thể cảm giác được rõ rệt, Liên Tử đã đồng hóa sức mạnh phong ấn.  

Tuy là đồng hóa chỉ một phần, có thể là chưa tới một phần mười, nhưng vậy cũng là đồng hóa.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đang tính toán, nếu cứ tốc độ này, lực lượng phong ấn trên chín vị trí huyệt đạo sẽ được đồng hóa hoàn toàn trong ba tháng.  

Mặc dù thời gian rất dài, nhưng ít nhất thì vẫn có hiệu quả, đối với hắn mà nói thì đây là một tia hy vọng.  

…  

Khoảng thời gian sau đó, ngoại trừ đối phó với binh lính tuần tra và bổ sung thức ăn cần thiết ra, Dương Bách Xuyên giành toàn bộ thời gian, không ngủ không nghỉ để phá vỡ phong ấn.   

Ý niệm của hắn quá yếu so với lực lượng trong Liên Tử, chỉ có thể điều động ra được một tia, còn phải dựa vào tâm dẫn dắt mới có thể tác động đến lực lượng của phong ấn, thời gian trôi qua từng ngày trong vô thức.  

Một tháng sau, Dương Bách Xuyên đã phá vỡ được phong ấn của huyệt đạo thứ tư, bắt đầu công kích sang vị trí thứ năm, tốc độ này có chút nằm ngoài dự đoán của hắn, vốn cho là phải mất tới ba tháng mới có thể phá giải hoàn toàn phong ấn khiếu huyệt.  

Nhưng bây giờ hắn đã phá đến huyệt đạo thứ năm chỉ trong một tháng, thời gian được rút ngắn gấp đôi.   

Nếu cứ với cái tốc độ này, nhiều nhất là một tháng nữa thôi, hắn có thể phá giải tất cả phong ấn trên huyệt đạo.  

Hơn nữa, trong thời gian này hắn còn phát hiện ra một chuyện rất thú vị, lực lượng phong ấn bị lực lượng Liên Tử đồng hóa vẫn còn tồn tại, hắn có thể cảm giác rõ ràng, những lực lượng phong ấn đó luôn bảo tồn trong không gian Liên Tử.  

Chỉ cần niệm tâm thì lực lượng phong ấn sẽ ngay lập tức khôi phục lại trong khiếu huyệt, nhưng khác nhau ở chỗ, lực lượng này chịu sự sai khiến của hắn, như vậy sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái, có thể đối phó với binh lính tuần tra, đỡ tránh khỏi bị bọn họ phát hiện, bản thân hắn đã phá vỡ được phong ấn.  

Thời gian trôi qua từng ngày, Dương Bách Xuyên tận dụng tất cả thời gian của mọi người để phá giải phong ấn, ba người tiểu hòa thượng và huynh đệ họ Gia Cát tiếp tục dùng linh thức để đối phó với Kim Bất Hoài.  

Thành tích phong ấn của Dương Bách Xuyên không tệ, ba người tiểu hòa thượng có vận khí rất tốt, trong hầm mỏ mà cũng có thể đào được ba khối linh thạch trung phẩm, giao nộp xong thì cuối cùng cũng đổi được ba ngày nghỉ ngơi, ăn uống no nê.  

Chớp mắt, thời gian đã trôi qua hai mươi ba ngày, Dương Bách Xuyên đã dùng tổng cộng năm mươi ba ngày để phá giải phong ấn, lúc này, toàn thân Dương Bách Xuyên chấn động, phát ra một tiếng vang vọng.  

Đánh thức luôn cả tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát đang ngủ say.  

Bọn họ nhìn thấy Dương Bách Xuyên vì không ngủ mà đôi mắt đỏ như mắt thỏ, nhưng trên gương mặt của hắn ta lại lộ ra vẻ kích động.  

Tiểu hòa thượng ngây ngẩn nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng phỏng đoán, có khả năng Dương Bách Xuyên đã phá giải được phong ấn, hắn run giọng hỏi: “Lão đại…phá giải được phong ấn rồi sao?”  

Tiểu hòa thượng vừa nói ra lời này, huynh đệ họ Gia Cát cũng kích động theo, hai người nhìn về phía Dương Bách Xuyên.  

Ba người họ đều biết, chỉ cần Dương Bách Xuyên phá được phong ấn, bọn họ cũng sẽ có hy vọng mở phong ấn tu vi, đồng nghĩa với việc có hy vọng thoát ra khỏi đây.  

Đối mặt với ánh mắt đầy hy vọng của ba bọn họ, Dương Bách Xuyên gật đầu cười, xem như là ngầm thừa nhận.  

“Hú hú ~”  

Tiểu hòa thượng kích động gào thét một tiếng.  

“Tiểu hòa thượng đừng ầm ĩ, miễn cho người ta nghe được.” Gia Cát Khổng vẫn rất lý trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi