SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Là cái gì, nhất định là hầm mỏ xuất hiện đá Căn Nguyên, nhanh~ nhanh đi xem ~” Giọng nói của Tóc Thắt Bím cũng thay đổi, hắn biết đá Căn Nguyên là cái gì.

Thiên linh khí cường đại như thế, hơn nữa thường chỉ xuất hiện khi có đá Căn Nguyên, kèm theo chính là linh thạch thượng phẩm, cực phẩm và cả đá Tinh Thiết dùng để luyện khí.  

Đây đều là nguồn tài phú không thể nào tưởng tượng nổi.  

Huynh đệ bọn họ trợ giúp phủ thành chủ khai thác quặng nhiều năm, hiểu rất rõ những thứ này.  

Tóc Thắt Bím biết, tù nhân trong hầm mỏ đều bị phong ấn tu vi, ngày thường bọn họ đào đá Tinh Thiết nhưng hôm nay lại phát ra khí tức của đá Căn Nguyên, chỉ có hai nguyên nhân.  

Thứ nhất có người ngoài trà trộn vào quặng mỏ đào ra đá Căn Nguyên, thế nhưng chuyện nay không có khả năng, ngày đêm đều có người canh giữ nơi này, người ngoài không thể đi vào, nếu có thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.  

Thứ hai là trong đám tù nhân có người đã mở được phong ấn, cũng chỉ có phương án này là khả thi.  

Tu vi của đám tù phạm này đều là đại ca Mặt Sẹo của gã tự tay phong ấn, không có tu vi Nguyên Anh thì đừng hòng mở được, hiện tại có người cởi bỏ, nghĩ một lát đã thấy không tưởng tượng được.  

Trong suy nghĩ của Tóc Thắt Bím, chắc chắn đối phương có bí bảo gì đó mới có thể cởi bỏ được phong ấn, hơn nữa người này còn đào ra đá Căn Nguyên, điều này đã nói lên thời gian đối phương mở phong ấn không phải một ngày hai ngày mà đã dự mưu từ trước.  

Không biết tại sao trong đầu Tóc Thắt Bím hiện lên hai bóng dáng, chính là thằng nhóc và tên tiểu hòa thượng khoác loác tự mình chạy trốn khỏi nhà giam phủ thành chủ nhưng đại ca không giết bọn họ, chỉ phong ấn tu vi.  

Trong lòng Tóc Thắt Bím, gã cảm giác hai người kia rất quái dị.  

Vừa nghĩ, gã dẫn theo Kim Bất Hoài và một đội binh sĩ nhanh chóng tiến vào quặng mỏ, hơn nữa còn không quên dặn dò thân binh bên ngoài: “Nghe kỹ cho ta, canh giữ cửa vào quặng mỏ, đừng để bất cứ kẻ nào chạy trốn, hễ là tù nhân đi ra đều giết sạch không cần luận tội.”  

“Tuân mệnh tướng quân!”  

Toàn bộ ba trăm binh sĩ đóng tại quặng mỏ đều được gọi đến canh tại miệng quặng, canh giữ chặt chẽ đến mức muỗi bay không lọt.  

Ngay sau đó, Tóc Thắt Bím trầm giọng nói với Kim Bất Hoài: “Ta vẫn cảm thấy việc này rất kỳ lạ, nếu đá Căn Nguyên thật sự xuất hiện thì chính là chuyện lớn, ngươi đi đưa tin cho đại ca nhị ca, kêu bọn họ nhanh chóng đến quặng mỏ.”  

“Dạ.” Kim Bất Hoài đáp lời, vội vàng đi truyền tin.  

Tóc Thắt Bím thì dẫn người đến chỗ đám Dương Bách Xuyên, thiên linh khí cường đại truyền đến từ nơi này.  

…  

Tuy Dương Bách Xuyên đào ra đá Căn Nguyên nhưng lại xuất hiện cảnh tượng khiến hắn rất phiền muộn, bình Càn Khôn lại tranh đoạt với hắn.  

Vừa mới đào ra, cánh tay trái của Dương Bách Xuyên nóng lên, không khống chế được đâm vào đá Căn Nguyên, ngay sau đó bình Càn Khôn tỏa ra ánh sáng chói mắt. Dương Bách Xuyên cũng cảm giác được bình Càn Khôn nóng lên từng đợt, tỏa nhiệt, đúng là đang hấp thu lực lượng trong đá Căn Nguyên.  

Trong lòng hắn muốn rớt nước mắt nhưng không có cách nào, bình Càn Khôn là tổ sư gia, hắn không ngăn cản được.  

Mặt khác, thật ra Dương Bách Xuyên cũng không có ý định ngăn cản bình Càn Khôn hấp thu lực lượng trong đá Căn Nguyên, dù sao bình Càn Khôn là của hắn, nó hấp thu xong sẽ xảy ra thay đổi, hắn có thể sử dụng, đây là điều chắc chắn.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên biết thần hồn của sư phụ Vân Thiên Tà còn đang ở trong bình Càn Khôn, nếu như lần này bình Càn Khôn hấp thu đá Căn Nguyên có thể giúp đỡ khôi phục thần hồn của sư phụ, khiến ông tỉnh lại từ trong giấc ngủ say thì hắn sẽ có được trợ giúp cực lớn khi sinh tồn tại Sơn Hải Giới. Có sư phụ ở bên cạnh chỉ điểm việc tu luyện luôn tiện hơn hắn tự mình mày mò.  

Phải biết rằng Sơn Hải Giới chính là thế giới tu chân thật sự, khắp nơi đều là tu chân giả.  

Cuộc mua bán này với hắn mà nói đường nào cũng có lời.  

Dù sao trên người hắn vẫn còn linh thạch thượng phẩm và cực phẩm chống đỡ tu luyện, vậy là đủ rồi.  

Đá Căn Nguyên là chí bảo, là vương giả trong linh thạch, ẩn chứa nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ, cho dù là bình Càn Khôn cũng không thể hấp thu hết lực lượng đá Căn Nguyên trong một thời gian ngắn.  

Sau lưng bỗng vang lên giọng nói đầy lo lắng của Gia Cát Khổng: “Dương đại ca, linh khí cường đại đã tản ra, ta đoán đã có người chạy đến đây rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”  

Gia Cát Khổng nhìn thấy cánh tay trái của Dương Bách Xuyên tỏa ra ánh sáng chói mắt là biết đây là bí mật của đối phương, hắn ta cũng cảm nhận được khí tức đá Căn Nguyên đang từ từ biến mất nhưng không hỏi nhiều, hiện tại chi lo lắng lát nữa làm sao để ứng đối với tông môn đây?  

Linh khí cường đại thật sự phóng thẳng lên trời.  

“Đừng hoảng, việc đã đến nước này, chúng ta đã biết ngày này sẽ đến từ lâu, ngươi đi nói với tiểu hòa thượng và đệ đệ ngươi mở phong ấn, sẵn sàng giết ra ngoài, ta đã chuẩn bị ngựa xong rồi.” Thời điểm đào được đá Căn Nguyên, khí tức cường đại tỏa ra, Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ chạy trốn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi