SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc Dương Bách Xuyên thi triển châm cứu ổn định khí huyết của vượn cái, hắn cảm giác được hơi thở của vượn trắng chỉ tập trung trên người mình.  

Dương Bách Xuyên cũng nhìn ra vượn trắng ở bên cạnh rất quan tâm và lo lắng cho phu nhân.  

Có điều với Dương Bách Xuyên mà nói nếu như đã chuẩn bị cứu thì hắn sẽ dốc hết toàn lực, hơn nữa vượn trắng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám có tâm tư khác.  

Sau khi Dương Bách Xuyên thi triển châm cứu ngũ hành ổn định khí huyết của vượn cái, hắn đưa tay đặt lên bụng vượn cái, dùng chân khí để kiểm tra tình hình.  

Lúc chân khí tiến vào cơ thể của vượn cái, lông mày của Dương Bách Xuyên liền nhíu lại. Tình huống của vượn cái còn bết bát hơn tưởng tượng của hắn.  

Lúc này vượn trắng ở bên cạnh thấy Dương Bách Xuyên nhíu mày thì lập tức có chút căng thẳng, đừng thấy vừa rồi hắn ta mới ra tay hù dọa Dương Bách Xuyên và Gia Cát Khổng, cũng vô cùng có tính uy hiếp, nhìn như không chú ý phu nhân nhiều lắm, kỳ thật trong lòng hắn ta lại sốt sắng vô cùng.  

Lúc này hắn ta thấy Dương Bách Xuyên nhíu mày thì trong lòng liền giật thót.  

Vượn trắng không nhịn được hỏi: "Ta... phu nhân và đứa bé sao rồi?"  

Dương Bách Xuyên có thể cảm giác được trong lòng vượn trắng rất lo lắng cho phu nhân của mình, trong lòng hắn nổi lên chút ấm áp, hắn nhớ tới mấy người phụ nữ của mình, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi?  

Xem đó, mặc dù vượn trắng là yêu tộc nhưng kỳ thật yêu tộc có trí không thì cũng chẳng khác gì con người, nhìn từ phương diện nào đó thì có vài yêu tộc về mặt tình cảm còn phong phú hơn con người, lại càng coi trọng tình cảm.  

Tuy rằng vượn trắng bắt Gia Cát Khổng, uy hiếp mình, nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết là do hắn ta lo lắng quan tâm cho phu nhân. Hai tộc người và yêu như nước với lửa, vượn trắng có thể bắt con người để đỡ đẻ xem bệnh cho phu nhân của mình, nhìn từ điểm này thì trong lòng của hắn ta đã phải hạ dũng khí rất lớn.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng rất thưởng thức tình cảm của vợ chồng vượn trắng, hắn nói thầm: "Thôi vậy, ta sẽ dốc hết sức cứu người, à không, cứu vượn."  

Rồi Dương Bách Xuyên lập tức nói với vượn trắng: "Nói thật thì tình huống của phu nhân ngươi vô cùng không tốt, ban đầu ta cho rằng chỉ là phần bụng bị thương bên ngoài, nhưng bây giờ ta mới phát hiện không chỉ như thế, chắc là bị hai con yêu thú tấn công đúng không?"  

Dương Bách Xuyên vừa nói vậy, ánh mắt của vượn trắng cũng thay đổi, hơi thở cả người hắn ta căng cứng, hắn ta hồi hộp nói: "Tiểu huynh đệ, không lừa gì ngươi, đúng là phu nhân ta bị Huyền Sương Mãng Xà và Xích Diễm Cự Ưng tấn công. Haiz, đều tại ta, nếu ta không ra ngoài thì đã không xảy ra chuyện này!"  

Trong lời nói của vượn trắng tràn đầy tự trách, có thể là sau khi Dương Bách Xuyên thoáng cái đã kiểm tra ra thương thế trong người phu nhân, lo lắng trong lòng khiến xưng hô của hắn ta với Dương Bách Xuyên cũng vô tình trở thành tiểu huynh đệ.  

Dương Bách Xuyên nghe vượn trắng giải thích xong thì gật đầu bảo: "Vậy là đúng rồi, ngoại thương chỗ bụng dưới của phu nhân ngươi xem như không sao, nhưng trọng điểm là nội thương. Ta đã kiểm tra được, hai loại sức mạnh một âm một dương như nước với lửa đang dây dưa trong cơ thể nàng, thậm chí đã ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, vả lại..." Dương Bách Xuyên nói tới đây thì không nói tiếp.  

Nhưng vượn trắng nghe xong lại căng thẳng, liền vội vàng hỏi: "Vả lại cái gì?"  

"Vả lại trong cơ thể của phu nhân ngươi là song bào thai, một đực một cái, theo cách nói của con người bọn ta là một đôi long phượng thai, hơn nữa đã bị sức mạnh một âm một dương từ bên ngoài ảnh hưởng, bây giờ xem như khó giải quyết. Dựa theo suy đoán của ta thì hẳn là còn nửa năm nữa phu nhân sẽ sinh con, à là sinh vượn con. Bây giờ hẳn là do bị thương, trong cơ thể có hai loại sức mạnh âm dương dây dưa nên sớm hơn nửa năm.  

cũng vì vậy... có lẽ không giữ được đứa bé, chỉ có thể giữ được người lớn. Nói cách khác chính là giữ người lớn hay giữ đứa bé? Hai ngươi chọn đi, nếu không cho dù ngươi giết ta thì ta cũng bó tay."  

Đợi Dương Bách Xuyên nói xong thì sắc mặt của vượn trắng đã hoàn toàn thay đổi, thân hình vượn khổng lồ thoáng cái xụi lơ dưới đất. Hắn ta nắm chặt lấy tay phu nhân, ánh mắt nhìn bụng của phu nhân, đôi mắt đỏ bừng đã có sương mù lờ mờ.  

Những lời Dương Bách Xuyên nói làm sao vượn trắng có thể không biết cho được? Tuy rằng hắn ta không hiểu thuật y đạo nhưng cũng có tu vi mạnh mẽ, tất nhiên cũng biết yêu lực của Huyền Sương Mãng Xà và Xích Diễm Cự Ưng tiến vào trong cơ thể sẽ có hậu quả gì.  

Giờ phút này vượn trắng nắm chặt tay vợ, lập tức run giọng nói với Dương Bách Xuyên: "Tiểu huynh đệ, ta giữ phu nhân ta!"  

Hắn ta gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực mà run rẩy nói ra những lời này, có thể thấy được từ trong ánh mắt của vượn trắng hắn ta đã đau khổ bao nhiêu khi đưa ra quyết định này.  

Có điều sau khi vượn trắng nói xong, vượn cái đang trong trạng thái nửa hôn mê nằm dưới đất lại suy yếu mở miệng nói: "Lang… lang quân giữ đứa bé!"  

"Phu nhân...?" Vượn trắng run rẩy nói.  

"Lang quân hãy nghe ta nói, thiếp và chàng tu đạo năm trăm năm thì trời cao mới ban con cho chúng ta, hơn nữa còn là một đôi. Thiếp thân gần ba trăm ngày đêm chờ đợi đứa bé chào đời, thiếp không muốn sau này có tiếc nuối. Tộc vượn trắng vốn huyết mạch mỏng manh, hơn nữa chàng còn là tộc trưởng tộc vượn trắng tôn quý, không thể hồ đồ được. Nếu bỏ qua đứa bé, cho dù thiếp thân có thể sống sót thì chắc chắn cũng sẽ không tha thứ cho chàng, tha thứ cho chính mình... bảo vệ đứa bé!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi