SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Huynh đệ Gia Cát nghe Dương Bách Xuyên nói như thế, con mắt hai người đều đỏ lên, từ khi gia tộc suy sụp, hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, là lần đầu tiên gặp được người đối xử tốt với bọn họ như Dương Bách Xuyên, nói không cảm động là giả.  

Lại nói bọn họ cũng chính xác muốn nâng cao tu vi, muốn phục hưng gia tộc Gia Cát, điều đầu tiên là phải có tu vi mạnh mẽ.  

Gia Cát Khổng trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Dương Bách Xuyên: “Đa tạ Dương đại ca ~ bọn ta thật sự rất cần nâng cao tu vi, ân tình của Dương đại ca Gia Cát cả đời không quên, sau này quyết không phụ Dương đại ca.”  

“Cảm ơn Dương đại ca ~” Gia Cát Minh cũng vội vàng cảm ơn.  

“Được rồi, nếu đã là huynh đệ thì không nói lời vô nghĩa, đi tu luyện đi.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Sau đó huynh đệ Gia Cát tự mình đi lấy một quả linh đào tu luyện.  

Lúc này, trong mâm còn thừa lại một quả linh đào cuối cùng, Hầu Đậu Đậu bên cạnh Dương Bách Xuyên con mắt tròn xoe đảo xung quanh, dáng vẻ định một phát nhét vào mồm, nhưng lại lén nhìn Dương Bách Xuyên cuối cùng vẫn nhịn xuống.  

Dương Bách Xuyên sao lại không biết tâm tư của Hầu Đậu Đậu, cố ý không nhúc nhích, muốn xem thử Đậu Hầu Hầu có chộp linh đào rồi chạy không hay một phát nuốt xuống, nhìn một lúc, nếu Hầu Đậu Đậu dám làm vậy, hắn sẽ nhân lúc đại ca Bạch Khởi không có ở đây, thu thập Hầu Đậu Đậu một phen, chờ một lúc sau khi nhìn thấy Hầu Đậu Đậu nhịn xuống, Dương Bách Xuyên cười mắng: “Coi như hai hàng ngươi thông minh.”  

“Khẹc khẹc ~”  

Hầu Đậu Đậu biểu cảm buồn tủi.  

“Được rồi, ngươi còn tủi thân, nếu là con chồn được ta tin tưởng chắc chắn sẽ không như ngươi không có quy củ…” Dương Bách Xuyên nói nói, trong lúc vô tình nhắc đến con chồn.  

Nhưng mà hắn không nói được nữa, trong lòng thật sự nhớ đến con chồn.  

Mà Hầu Đậu Đậu sau khi nghe Dương Bách Xuyên nhắc đến con chồn, ánh mắt mờ đi, trong miệng kêu khẹc khẹc, móng vuốt chỉ chỉ quả linh đào cuối cùng múa múa tay, ý là muốn Dương Bách Xuyên để lại quả linh đào cuối cùng này cho con chồn.  

Dương Bách Xuyên nhìn Hầu Đậu Đậu múa tay, trong lòng rất vui vẻ, ôm Hầu Đậu Đậu vào lòng nói: “Được, chúng ta để quả linh đào cuối cùng cho con chồn ~”  

Ban đầu quả linh đào cuối cùng Dương Bách Xuyên định giữ lại để bản thân dùng, bây giờ lại vung tay lên bỏ vào bình Càn Khôn một lần nữa, hắn quả thật định để lại cho con chồn.  

“Điêu Nhi, ngươi đâu rồi?” Trong lòng Dương Bách Xuyên thì thầm một câu.

Mặc dù Dương Bách Xuyên chưa từng ăn Linh Đào, nhưng hắn có thể đoán được hẳn là bảo vật này có cấp bậc cùng với nước Sinh Mệnh, thứ tốt thì hắn sẵn lòng chia sẻ với bạn bè...   

Tất nhiên, kết quả cũng rất rõ rệt.  

Cho dù là nhà Bạch Khởi hay là tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát, thì bọn họ cũng đều biết ơn hắn.  

Bỏ ra linh đào thu lại tình huynh đệ, rất đáng.  

Điểm này Dương Bách Xuyên cảm nhận được rất rõ.  

Kỳ thật, ngẫm lại cũng đúng, chuyện thế gian, bất kể là người phàm hay là tu chân giả, kết giao bạn bè, bản thân phải bỏ ra trước thì mới có thể nhận lại.  

Đương nhiên,, thu hoạch này có thể không tốt, nhưng ít nhất vẫn phải có.  

Ôm Hầu Đậu Đậu ở trong ngực đùa giỡn, Dương Bách Xuyên uống rượu một mình, trong lòng đầy tâm tư.  

Lúc này, anh nghe được một tiếng vang nặng nề, ngay sau đó hắn cảm nhận được linh khí trong đại sảnh đang hội tụ.  

Chỉ trong chớp mắt, không ngờ tiểu hòa thượng lại đột phá tu vi.  

Căn cứ vào dao động của linh khí, hắn có thể cảm nhận được. Tu vi của tiểu hòa thượng cuối cùng cũng đạt đới Chuẩn Kim Đan, nhìn bộ dáng hắn hấp thu linh khí của đất trời, có vẻ như vẫn chưa dừng lại.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên vui mừng, chỉ mong tiểu hòa thượng có thể kết được kim đan, có điều nghĩ lại cũng không khả thi lắm. Kết Kim Đan cần phải độ thiên kiếp, cần chân khí trong cơ thể đại viên mãn mới có thể dẫn được Kim Đan thiên kiếp, vượt qua được thiên kiếp sẽ là Kim Đan đại đạo chân chính.  

Mặc dù tiểu hòa thượng là võ giả cổ, nhưng sau khi tới Sơn Hải Giới đã hiểu rõ kết đan như thế nào. Hắn tu luyện Hư Cảnh võ cổ có vấn đề, nhưng hiện tại có phương hướng tu luyện, có lẽ kết đan cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.  

“Ầm ~”  

Đúng lúc này, lại một tiếng nổ vang lên.  

Là Gia Cát Khổng đột phá theo sau, cũng đạt tới cảnh giới Chuẩn Kim Đan.  

“Ầm ~”  

Tiếng nổ thứ ba đến từ Giả Khổng Minh.  

Cả ba người họ lần lượt tiến vào cảnh giới Chuẩn Kim Đan.  

Dương Bách Xuyên cười vui vẻ, thành quả của một viên Linh Đào chính là ba Chuẩn Kim Đan, hơn nữa khí thế vẫn không ngừng tăng lên. Kết đan chỉ cách bọn họ trong tầm tay.  

Cho dù là ba người tiểu hòa thượng hay là nhà Bạch Khởi, không thể nghi ngờ bọn họ nhờ có Linh Đào của Dương Bách Xuyên mà thu được rất nhiều lợi ích, mỗi người đều tiến vào trạng thái tu luyện.  

Đối với Linh Đào của mình, Dương Bách Xuyên cũng xem như là hiểu biết đại khái, hắn không tu luyện mà chỉ ngồi uống rượu, đùa giỡn với Hầu Đậu Đậu, vừa ăn linh quả vừa hộ pháp cho mọi người, đợi bọn họ tỉnh lại.  

Qua một đêm, tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát lần lượt thức tỉnh, tu vi của ba người họ đều đạt tới cảnh giới Chuẩn Kim Đan.  

Trong đó, Gia Cát Khổng chỉ cách chân khí đại viên mãn chỉ một gang tấc, bất cứ lúc nào cũng có thể độ kiếp.  

Tiểu hòa thượng và Gia Cát Minh thì kém hơn một chút nhưng đều là Chuẩn Kim Đan hậu kỳ, hắn tin rất nhanh thôi, chân khí của bọn họ cũng sẽ đại viên mãn để nghênh đón thiên kiếp, đạt được Kim Đan đại đạo.  

Ba người họ đều rất kích động vì tu vi có thể tiến một bước lớn, từng người từng người bước tới cảm tạ Dương Bách Xuyên, bọn họ biết lần này nếu không phải Dương Bách Xuyên lấy ra Linh Đào, bọn họ muốn chân khí Chuẩn Kim Đan viên mãn, không biết phải cần bao nhiêu thời gian nữa.  

Không có Dương Bách Xuyên tặng Đào thì ba người sẽ không có tu vi như hiện tại.  

Trong lúc nói chuyện, hai tiếng huýt dài vang lên trong mật thất.  

Nghe tiếng huýt sáo tràn đầy phấn khích, Dương Bách Xuyên thầm đoán, hẳn là đại ca Bách Khởi và vợ anh ta cũng có gặt hái. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi