SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau đó Bạch Khởi cười khổ: "Hiền đệ à, vi huynh giúp đệ giải quyết một rắc rối nhỏ, nhưng lại gây ra rắc rối lớn cho đệ. Tội cấu kết với Yêu tộc không nhẹ đâu, hay là đệ theo huynh đến Đại Hoang đi. Ở núi Bạch Viên trên địa bàn của Yêu tộc, không ai dám bắt nạt đệ."  

Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Đại ca coi thường đệ đấy à? Ha ha, hôm nay đệ với tu vi Kim Đan sơ kỳ có thể giết cao thủ Kim Đan hậu kỳ, ngày khác có thể giết Nguyên Anh. Cho dù thật sự bị chụp cho tội danh này thì sao nào? Cùng lắm là lật ngược Sơn Hải Giới mà thôi." Dương Bách Xuyên nói rất hùng hồn...

"Hiền đệ không thể chủ quan, Sơn Hải Giới có rất nhiều cao thủ Nhân tộc." Thấy Dương Bách Xuyên nói năng hùng hồn, không thèm để ý Bạch Khởi không nhịn được nhắc nhở.  

"Đại ca yên tâm, đệ sẽ cẩn thận. À phải rồi, sao đại ca và đại tẩu đi rồi còn quay lại?" Dương Bách Xuyên hoang mang, lẽ nào đại ca của mình biết bói toán?  

Nghe Dương Bách Xuyên hỏi vậy, Bạch Khởi hơi ngượng ngùng. Dù sao thái tử điện hạ Hầu Đậu Đậu cũng là linh thú của Dương Bách Xuyên, hắn ta lại muốn xin linh thú của người ta.  

"À thì... vi huynh... vi huynh..." Bạch Khởi ấp úng, ngại nói ra.  

Lúc này cuộc chiến đã kết thúc, Bạch Tố, tiểu hòa thượng và anh em Gia Cát cùng đi tới.  

Bạch Tố hiểu chồng mình, mỉm cười lên tiếng: "Để ta nói cho. Bách Xuyên à, ta và đại ca của đệ quay lại là vì thái tử điện hạ, không biết đệ có thể đồng ý hay không, đương nhiên không đồng ý cũng không sao, dù gì đệ cũng là chủ nhân của thái tử điện hạ."  

"Đại ca đại tẩu nói đi, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được. Hai người ấp a ấp úng như thế, đệ không vui đâu." Dương Bách Xuyên mỉm cười nói.  

"Vậy thì ta nói nhé!" Bạch Tố lộ vẻ vui mừng.  

"Đại tẩu cứ nói đi ạ." Dương Bách Xuyên đã lờ mờ đoán ra nhưng không biết có đúng không, chờ Bạch Tố lên tiếng.  

Bạch Tố gật đầu: "Giữa chừng đại ca của đệ chợt nhớ ra truyền thừa ở tổ địa tộc Viên Hầu chúng ta, nghe nói là truyền thừa mà hoàng đế Viên Hầu để lại. Ngoài huyết mạch Thông Tí Viên Hầu ra, các tộc Viên Hầu khác không thể đi vào tổ địa, bao gồm cả tộc vượn trắng chúng ta.  

Vì vậy đại ca của đệ muốn đưa thái tử về cho ngài ấy tiếp nhận truyền thừa ở tổ địa. Đến lúc đó có thu hoạch được gì hay không thì phải xem cơ duyên của thái tử điện hạ.  

Hiện giờ thái tử điện hạ vô cùng yếu, nếu nhận được truyền thừa của hoàng đế Viên Hầu thì tương lai khỏi bàn. Chúng ta hy vọng Bách Xuyên đồng ý cho chúng ta đưa thái tử điện hạ về Đại Hoang, thử đến nhận truyền thừa ở tổ địa."  

Sau khi nghe xong, Dương Bách Xuyên im lặng một hồi.  

Điều này khiến vợ chồng Bạch Khởi hơi thất vọng, nhưng cuối cùng Bạch Khởi vẫn lên tiếng: "Nếu hiền đệ không nỡ thì huynh và tẩu tẩu của đệ cũng không có ý kiến. Hiền đệ không phải vật trong ao, có lẽ thái tử điện hạ đi theo hiền đệ, tương lai sẽ có cơ hội khác. Đệ đừng khó xử."  

Kỳ thực Dương Bách Xuyên hoàn toàn nghĩ ngược lại. Đúng là hắn có phần không nỡ, bởi vì con chồn đã mất tích đến giờ vẫn chưa có tin tức, nếu Hầu Đậu Đậu rời đi thì hắn sẽ rất hụt hẫng.  

Đừng thấy hắn hay đánh mắng Hầu Đậu Đậu mà lầm, thật ra hắn rất thích nó đấy, đánh mắng cũng là một kiểu yêu thương mà, nếu không Hầu Đậu Đậu sao có thể ăn nhiều đan dược và thiên tài địa bảo như vậy. Sau mỗi lần luyện đan, Dương Bách Xuyên đều để lại một phần cho con chồn và Hầu Đậu Đậu.  

Không chỉ vì sư phụ nói bất kể là huyết mạch Thần Chồn Phi Thiên của con chồn hay là huyết mạch Thông Tí Viên Hầu của Hầu Đậu Đậu đều định trước tương lai hắn phải đầu tư rất nhiều. Trên hết là Dương Bách Xuyên và linh thú ở chung lâu ngày đã nảy sinh tình cảm, tận sâu trong lòng hắn không coi con chồn và Hầu Đậu Đậu là thú cưng, mà coi là người thân bạn bè.  

Vả lại con chồn và Hầu Đậu Đậu làm bạn với hắn trên con đường tu chân lâu nhất, tình cảm này không thể thay thế.  

Hắn cũng biết linh thú dị chủng hồng hoang có thiên phú dị bẩm như Hầu Đậu Đậu rất khó trưởng thành nếu chỉ được nuôi bằng đan dược và thiên tài địa bảo của hắn. Vợ chồng đại ca Bạch Khởi đề nghị đưa Hầu Đậu Đậu đến tổ địa Viên Hầu ở Đại Hoang nhận truyền thừa của hoàng đế Viên Hầu, đây là chuyện tốt đối với Hầu Đậu Đậu.  

Hầu Đậu Đậu đã bước chân vào tu hành, theo đuổi đạo hạnh cao hơn là quyền lợi của nó. Hắn là chủ nhân, không nên phản đối mà nên ủng hộ.  

Có lẽ đây cũng là cơ duyên của Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên không phải là kẻ ích kỷ.  

Hắn cũng hi vọng Hầu Đậu Đậu có con đường trưởng thành thuận lợi.  

Dương Bách Xuyên sẽ không để cho Hầu Đậu Đậu bỏ lỡ cơ duyên lớn chỉ vì sự ích kỷ của mình, vì vậy hắn vội vàng nói: "Đại ca hiểu lầm rồi, nếu truyền thừa của hoàng đế Viên Hầu thật sự là cơ duyên của Hầu Đậu Đậu thì đệ cầu còn không được, sao lại không nỡ chứ."  

Bạch Khởi mừng rơn: "Hiền đệ nói như vậy tức là đồng ý rồi sao?"  

"Đây là chuyện tốt đối với Hầu Đậu Đậu, đệ không có lý do gì để từ chối cả. Vả lại nó đi theo đại ca, đệ rất yên tâm, tất nhiên là đồng ý." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp lời.  

Bạch Khởi nghiêm túc nói: "Hiền đệ yên tâm, vi huynh đảm bảo với đệ là cho dù Bạch Khởi này mất mạng cũng bảo vệ thái tử điện hạ an toàn." Hắn ta nghe ra nỗi lo lắng trong lòng Dương Bách Xuyên, cho nên vội vàng đảm bảo. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi