SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trước đánh trước người nhà họ Diệp tại Yên Kinh, sau phế người nhà họ Mã ở Tây Bắc, trong vòng một ngày đã trêu chọc hai thế gia cổ võ, chắc chẳng có ai dám ngoài anh.  

Mới đầu anh còn cảm thấy không đúng, thế nhưng Mã Tiểu Lục lại lấy bà nội và em gái ra uy hiếp anh, kiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm giác nguy hiểm.  

Thực lực của hắn bây giờ chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một, dựa theo cảnh giới võ giả Triệu Nam nói thì tương đương với võ giả Minh Kình tầng chín, tuy nhiên mạnh hơn một bậc.  

Có điều trong đó lại tồn tại giới hạn.  

Nếu một võ giả trên Minh Kình tầng chín tới đây, Dương Bách Xuyên biết rõ anh không phải là đối thủ.  

Vì vậy trong lòng của anh rất lắng, chuyện tăng thực lực gấp gáp như lửa sém lông mày.  

Nếu cổ võ giả không xuất hiện, tất cả đều dễ nói chuyện. Trên việc tu luyện, anh có thể tiến hành theo chất lượng, nhưng hôm nay đối phương hiện thân đã mang lại cho anh áp lực rất lớn.  

Trước mắt cần phải nhanh chóng tăng tu vi lên Luyện Khí kỳ tầng hai, rồi sau đó về quê sớm, đón bà nội và em gái đến bên cạnh mình.  

Dương Bách Xuyên không dám đánh cược nhà họ Mã có thể trả thù hay không.  

Sau khi về đến nhà, cho con chồn Hương Hương mấy quả hồng thơm, Dương Bách Xuyên khóa mình trong phòng ngủ, giơ cánh tay trái lên, lộ ra đồ án bình Càn Khôn.  

Một giây sau, anh thúc giục chân khí di chuyển về phía bình Càn Khôn.  

Anh muốn triệu hoán sư phụ, hỏi ông cách tăng thực lực trong thời gian ngắn hạn.  

Đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay tỏa ra từng đợt ấm áp, phát ra ánh sáng dịu nhẹ ngà sữa.  

Dương Bách Xuyên mở miệng nói: "Sư phụ, đi ra!"  

Một lát sau, không có động tĩnh gì.  

Dương Bách Xuyên trừng mắt: "Lão già chết tiệt, sao người còn chưa ra?”  

Một giây sau, giọng nói của Vân Thiên Tà vang lên từ trong đồ án bình Càn Khôn: "Khụ khụ! Thằng nhóc thối không biết lớn nhỏ, không phải sư phụ ra rồi đấy à, có chuyện gì mà con gấp thế hả?”  

“Không khác gì chó rượt.” Dương Bách Xuyên phiền muộn nói.  

Vân Thiên Tà tức giận: “Nói hay quá nhỉ, sư phụ còn đang hấp thu lực lượng của cỏ Thần Hồn, không có thời gian ầm ĩ với con.”  

Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng nói: “Ai thèm đùa giỡn với lão già chết tiệt như người, tìm người nói chuyện phiếm hả, còn không bằng con đi tìm gái đẹp.”  

“Con... Nghiệt đồ!" Vân Thiên Tà tức giận kêu lớn.  

"Được rồi, không nói đùa với sư phụ nữa, hôm nay con gặp phải võ giả của thế giới này, chính là người tu luyện thuật ngũ hành dẫn thể mà người từng nói ấy. Hơn nữa, con đã kết thù với bọn họ, khiến người ta trả thù con. Vì vậy con muốn hỏi người, có cách nào nhanh chóng tăng tu vi…”  

Tiếp theo, Dương Bách Xuyên kể lại quá trình đánh nhau với mấy người Diệp Khai và Mã Tiểu Lục hôm nay cho sư phụ Vân Thiên Tà nghe.  

Chờ anh kể xong, Vân Thiên Tà mới không nhanh không chậm hỏi: "Chuyện có chút xíu thế này, con lại đánh thức ta? Con đúng là đồ ngu, có phải con không xem nhìn mấy tin tức ta truyền lại dặn con nghiên cứu kỹ đúng không?"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi