SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chỉ có Dương Bách Xuyên biết Từ Thất bị một kiếm của hắn chém thành hai nửa như thế nào.  

Nhìn thi thể nằm trên mặt đất của Từ Thất, trong đầu của Dương Bách Xuyên hiện lên hình ảnh Từ Thất lao về phía mình một phút trước.  

Từ Thất cho rằng hắn ta dùng lĩnh vực Kim Đan thì có thể áp chế Dương Bách Xuyên không thể nhúc nhích, trong lòng rất đắc ý. Lúc bổ đao về phía Dương Bách Xuyên, ý cười trên khóe miệng còn rất tươi.  

Khoảnh khắc một đao của Từ Thất sắp dừng ở trên người mình, hắn đã điều động mười loại lực lượng nguyên tố trong lĩnh vực Thập Chuyển của mình, mượn uy áp của thiên địa.  

Từ Thất chỉ có thể mượn một loại, lĩnh vực của hắn lại có thể mượn cả mười loại nguyên tố thiên địa.  

Nhỏ giọng nói: “Lĩnh vực Kim Đan, mượn uy áp thiên địa, trấn áp.”  

Dứt lời, ngay lập tức uy áp của mười loại nguyên tố dời non lấp bể đè lên trên người Từ Thất.  

Một chút lực lượng lĩnh vực đáng thương của Từ Thất bị mười loại lực lượng trong lĩnh vực của Dương Bách Xuyên trấn áp trong nháy mắt.  

Bẻ gãy nghiền nát hỏng mất, sau đó thân thể của Từ Thất bị tạm dừng, bị mười loại lực lượng lĩnh vực của Dương Bách Xuyên đè lên trên người, thân thể của Từ Thất giống bị đinh cố định vậy.  

Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên cầm kiếm bổ xuống, Từ Thất bị hắn chém thành hai nửa, chết ngay lập tức.  

Đến lúc chết Từ Thất vẫn trừng to mắt, chết không nhắm mắt, hắn đến chết còn không rõ, tại sao?  

Tại sao trên người Dương Bách Xuyên lại đột ngột xuất hiện loại khí thế cường đại làm hắn ta sợ hãi, Từ Thất biết là lực lượng lĩnh vực, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, lực lượng lĩnh vực của một người lại cường đại như vậy.  

Từ Thất chết không nhắm mắt.  

Hắn ta vĩnh viễn không biết chuyện gì đã xảy ra.  

Dương Bách Xuyên đột ngột xoay ngược lại, giết chết Từ Thất.  

Mặc dù sư phụ đã dặn dò, tận lực không cần sử dụng lĩnh vực Thập Chuyển Kim Đan, tránh bị người có tâm nhìn ra được, bị người làm thành đỉnh lô.  

Nhưng tình huống này buộc hắn phải sử dụng tất cả mười loại lực lượng cùng lúc để đối phó với Từ Thất.  

Tất nhiên cũng chỉ trong chớp mắt, nghĩ thầm trong lòng có lẽ không có ai nhìn ra được.  

Thu hồi kiếm Đồ Long, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh đài, trên mặt mọi người đều hiện lên sự mê mang khiếp sợ. Trong lòng yên tâm, xem ra mọi người đều không phát hiện chính mình sử dụng lĩnh vực Thập Chuyển Kim Đan.  

Nhiều nhất ở trong mắt bọn họ, bọn họ chỉ nhìn đến hắn dùng kiếm chém Từ Thất thành hai nửa, không chú ý đến hắn thi triển lĩnh vực Thập Chuyển Kim Đan, nhiều nhất cũng chỉ suy đoán hắn dùng thủ đoạn gì để giết chết Từ Thất.  

Tất nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.  

Lúc này, Từ Thất chết, hắn thắng, giấy sinh tử phân chia sống chết. Hắn sống.  

Bây giờ là lúc hắn đi tìm lão già quản sự Hồng chết tiệt để nói đạo lý, Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng. Sau đó chuyển ánh mắt về phía quản sự Hồng, khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Quản sự Hồng, có phải đã đến lúc ông nói chuyện rồi không?”  

Một câu nói hai nghĩa. Đầu tiên là làm quản sự Hồng tuyên bố kết quả, thứ hai mới là trọng điểm, hắn đặt cược 1 vạn 2 ngàn linh thạch, bồi suất một trăm lần, tương đương 120 vạn. Nghĩ lại con số này cũng khiến Dương Bách Xuyên run rẩy trong lòng.  

Lúc này hơn ngàn người hội tụ giữa sân nghe thấy Dương Bách Xuyên nói chuyện, tất cả lặng ngắt như tờ.  

Còn quản sự Hồng vẫn đang chấn động, sắc mặt trắng bệch, cả người không tự chủ được bắt đầu run rẩy. Nếu không phải bây giờ còn đừng rất nhiều người, ông ta sẽ giết chết Dương Bách Xuyên.  

Nhưng trên đời này không có nếu, trước mắt bao người, quản sự Hồng không dám.  

Bây giờ quản sự Hồng đã hoàn toàn hỏng mất. Ông ta không biết tiếp theo nên làm gì nữa.  

Trong đầu chỉ có một câu, bồi suất 120 vạn linh thạch, không đúng, còn có 2 ngàn linh thạch của Diệp Vô Tâm, cộng lại phải bồi hơn 140 vạn linh thạch.  

Quản sự Hồng không biết phủ thành chủ thành Tán Tu có thể lấy ra được số lượng linh thạch với con số thiên văn này không, nhưng lại biết việc này chắc chắn sẽ kinh động ba vị thành chủ.  

Hơn 140 vạn linh thạch, quản sự Hồng không biết, nếu vị đại thành chủ kia biết liệu có thể đem chính mình đánh xuống mười tám tầng địa ngục hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi