SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng hiện tại xem ra, lão Tần là một người tính tình thẳng thắn, tâm địa không tệ.  

Một đoàn sáu người, năm người kia sau khi được Dương Bách Xuyên cứu ra khỏi vòng  

vây, bọn họ chen lấn chạy ra bên ngoài, chỉ duy nhất có lão Tần bị mất đi một tay, bị  

thương rất nặng, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị chim Phong Lôi quấn  

lấy, lão không hề rời đi ngay mà còn nhích tới gần, cố gắng giúp Dương Bách Xuyên  

thoát khỏi vây khốn.  

Không thể không nói, nhân phẩm của một người như thế nào thường được thể hiện vào  

những lúc khó khăn nguy hiểm, điểm này bất kể là tu chân giả hay là phàm nhân đều  

không ngoại lệ.  

Chỉ nghe lão Tần cười haha thản nhiên đáp: “Nếu bây giờ lão Tần ta rời đi thì có khác gì  

với bọn chim muông này? Dương thành chủ đại nghĩa không tiếc nguy hiểm cứu chúng  

ta, hành động này lão đây vô cùng cảm kích, lão Tần ta cũng không muốn làm súc sinh  

vong ân phụ nghĩa, chết thì có sao, nếu đi thì phải đi cùng nhau.”  

Lời cuối lão Tần rất lớn tiếng, chính là nói cho năm người đã chạy thoát nghe, sao lão lại  

không nhìn ra tâm tư ích kỷ của bọn họ, Dương Bách Xuyên cứu tất cả mọi người, hiện  

tại người ta lâm vào cảnh khốn khó, năm người khốn kiếp không thèm để ý, chỉ lo chạy  

trốn, chuyện này khiến lão Tần rất bực mình.  

Mặc dù mất đi một cánh tay trái nhưng tu vi của lão Tần cũng không kém, lão là Kim  

Đan đại viên mãn, khua pháp khí trong tay, mỗi lần đều có thể chém giết chim Phong Lôi  

đang xông lên, không ngừng áp sát tới chỗ Dương Bách Xuyên.  

Còn về năm người đã chạy thoát khỏi vòng vây yêu thú vừa rồi, sau khi nghe thấy lời của  

lão Tần, bọn họ mặt đỏ tía tai, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó. Nếu thật sự bảo bọn họ  

lại xông vào cứu người, đối mặt với vô số chim Phong Lôi, còn có cả một biến dị Phong  

Lôi Yêu Vương đã đại chiến với Diệp Ninh, bọn họ sẽ không liều lĩnh đi vào một nơi  

nguy hiểm như vậy.  

Bị chửi vẫn còn hơn là toi mạng.  

Lão Tần tự tìm đường chết cũng không thể trách bọn họ được.  

Mà Diệp Vô Tâm càng thêm phiền muộn, nàng quả thật đã bị Dương Bách Xuyên chọc  

tức chết rồi, rõ ràng là có thể thoát khỏi vòng vây nhưng hết lần này tới lần khác lại chọn  

làm người tốt, vậy mà còn quay trở về.  

“Đồ khốn khiếp, đáng đời nhà ngươi, chạy được còn không chạy, ở đây ra vẻ anh hùng  

cái gì, chết là xứng đáng.” Diệp Vô Tâm vô cùng tức giận, muốn xoay người rời đi.  

Nhưng sau khi bay đi được một đoạn, trong lòng Diệp Vô Tâm cảm thấy không thoải  

mái, ngẫm lại hành động của Dương Bách Xuyên, trong mắt của người khác, hắn chính là  

một ngốc, nhưng chính hắn lại đang cứu người.  

Mà Diệp Vô Tâm luôn có một cảm giác, khí tức từ trong xương cốt của Dương Bách  

Xuyên không giống với những người khác, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra khác nhau ở  

chỗ nào. Giờ phút này, nàng đột nhiên thông suốt, có lẽ là loại tình cảm này của Dương  

Bách Xuyên khiến nàng cảm thấy hắn không giống với bọn họ.  

Vì để mấy người trong thành Tán Tu cùng nhau thoát khỏi, đúng ra mà nói thì bọn họ  

không tính là đồng bạn, nhưng hắn vẫn mạo hiểm đi cứu người, đây không phải hành  

động mà người bình thường có thể làm được, phải biết tu vi của bản thân hắn mới chỉ là  

Kim Đan trung kỳ, mà thứ hắn phải đối mặt chính là vô số yêu thú.  

Nhưng hắn vẫn chọn cứu người.  

Diệp Vô Tâm nghĩ, nếu nàng lâm vào cảnh bị vây khốn, Dương Bách Xuyên sẽ đi cứu  

nàng chứ?  

“Dựa theo tính cách của tên khốn này, hắn nhất định sẽ làm như vậy.” Diệp Vô Tâm tự  lẩm bẩm, sau đó xoay người nói với sáu hộ vệ bên cạnh: “Theo ta đi cứu người.”  

“Tiểu thư ~”  

Vẻ mặt của sáu tên hộ vệ nhất thời thay đổi, nhờ có sự trợ giúp của Diệp Ninh, khó khăn  lắm bọn họ mới giết xông ra ngoài được, bây giờ tiểu thư lại muốn vì một tên không biết   trời cao đất dày như Dương Bách Xuyên mà quay trở lại? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi