SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên phát hiện một kiếm này của mình chém vào móng vuốt đang giơ lên của Yêu Vương biến dị.  

Loại công kích lẫn nhau này, liều mạng chính là thực lực của bản thân, ai mạnh ai yếu chỉ cần một chiêu là rõ kết quả, căn bản không thể dựa vào may mắn.  

Trong phút chốc, cánh tay Dương Bách Xuyên tê dại, một cỗ lực lượng khổng lồ xuyên thấu qua kiếm Đồ Long, dọc theo cánh tay đánh thẳng lên người hắn.  

“Phụt ~”  

Phun ra một ngụm máu, thân thể lập tức mất thăng bằng ngã xuống.  

Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như xáo trộn lên, lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng khổ sở, không ngờ thực lực của Yêu Vương biến dị lại lợi hại như vậy, một kiếm dốc toàn lực này của hắn đã dùng tới cả Lôi Điện chi lực trong cơ thể, nhưng bổ xuống người con thú vật này lại không hề có chút mảy may nào, nó chỉ cần giơ móng vuốt lên là có thể giải trừ, còn hại hắn bị thương nặng.  

Ngay sau đó, một màn khiến hắn kinh sợ xuất hiện, trong lúc rơi xuống, Yêu Vương biến dị cũng theo sát phía sau lao về phía hắn, chiếc sừng trên đầu nó lóe lên ánh sáng, lôi điện màu trắng tím đang vờn quanh, gió ở xung quanh cũng hình thành lốc xoáy, đây là dấu hiệu cho một cuộc tấn công bằng sức mạnh siêu nhiên bẩm sinh.  

“Thứ súc sinh này muốn mạng nhỏ của anh đây mà ~” Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm kêu rên.  

Một kích trên sừng của Yêu Vương Phong Lôi biến dị giáng xuống, Dương Bách Xuyên không biết mình có thể toàn thây hay không, lúc trước con thú súc sinh cũng dùng đòn công kích này để phá vỡ  thuyền phi hành của Diệp Ninh, dẫn đến kết quả là năm sáu trăm người chạy tán loạn, tám phần mười người chết trong vòng vây công kích của chim Phong Lôi.  

Mắt thấy Yêu Vương Phong Lôi chuẩn bị xuất ra đại chiêu, Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị gọi sư phụ tiếp viện, đột nhiên, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng khác khiến trái tim hắn đập thình thịch.  

Khóe mắt liếc thấy một tấm phù vèo một cái bay về phía Yêu Vương biến dị.  

Giữa khí tức cường đại, trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động, hắn cảm giác được sức mạnh thần hồn, lần đầu tiên Dương Bách Xuyên cảm nhận được lực lượng của thần hồn lại mạnh tới như vậy. Hơn nữa còn phong ấn trong đòn công kích của ngọc phù.  

Chỉ thấy ngọc phù bay tới cách Yêu Vương ba mét, bên tai hắn nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Nổ ~”  

Nhất thời, ngọc phù nổ tung, một làn sóng vô hình được tuôn ra, chui thẳng vào trong cơ thể Yêu Vương.  

“Rống ~” Yêu Vương giống như bị đau, lập tức thét lên một tiếng kêu đầy thảm thiết, lôi điện và phong đao đang xoáy quanh chiếc sừng cũng dần tiêu tan, thân thể to lớn không ngừng run rẩy.  

Lúc này Diệp Vô Tâm xuất hiện ở bên cạnh, đỡ lấy cơ thể đang rơi xuống của Dương Bách Xuyên: “Đi mau, phù Thần Hồn không giữ chân thứ súc sinh này được lâu.”  

Dương Bách Xuyên không ngờ trong thời khắc mấu chốt, người cứu hắn lại là Diệp ma nữ, đây đã là lần thứ ba rồi.  

Lần thứ nhất là lúc hắn bị Cao Thành Thiên tấn công ở thành Tán Tu, nàng đã giúp đỡ chống lại hắn ta.  

Lần thứ hai là vừa rồi cứu lão Tần, hiện tại lần thứ ba là khi hắn sắp chết.  

“Phần thiếu nợ ân tình này cũng quá lớn rồi ~” Dương Bách Xuyên thầm thở dài.  

Hắn còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị Diệp Vô Tâm nắm lấy, chỉ thấy trong tay nàng xuất hiện một tấm ngọc phù nói: “Đừng phản kháng, đây là phù Xuyên Không, có thể giúp chúng ta xuất hiện ngoài mười dặm chỉ trong nháy mắt.”  

Dứt lời, Diệp Vô Tâm bắt đầu sử dụng ngọc phù.  

Ngay lập tức ngọc phù lóe lên, phát ra một tia sáng chói mắt, theo bản năng Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại, sau đó hắn cảm nhận được một hồi trời đất quay cuồng.  

Ngay sau đó, cảm giác mặt đất ngay dưới chân mình, bên tai cũng vang lên tiếng của Diệp Vô Tâm: “Được rồi, vừa vặn mười dặm, chúng ta mới chỉ tạm thời thoát khỏi Yêu Vương Phong Lôi, hy vọng nó không đuổi theo nữa, nếu còn theo thì ta cũng hết phù Xuyên Không để dùng rồi.”  

Lúc này, Dương Bách Xuyên thật sự đã bị chấn động, hắn rất ngạc nhiên khi nghe Diệp Vô Tâm nói tới phù Xuyên Không, chỉ trong thời gian nháy mắt đã chạy xa mười dặm, đây…quả thật là.  

Thần phù!  

“Chúng ta thật sự đã chạy khỏi đó mười dặm sao?” Dương Bách Xuyên ngây người hỏi.  

Mặc dù đã đứng trên đỉnh núi, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, không nhìn thấy chim Phong Lôi đâu nữa, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có chút không dám tin tưởng.  

“Nói thừa, phù Xuyên Không vừa sử dụng là phù chú thượng cổ mà lão tổ tông nhà ta đã lấy được từ hiểm địa. Tổng cộng có ba tấm, đây là tấm dùng để bảo vệ tính mạng cho bổn cô nương, mười mấy năm nay vẫn không nỡ sử dụng, hôm nay vì cứu tên tiểu tử nhà ngươi, bổn cô nương đây mất cả vốn rồi có biết không?” Diệp Vô Tâm nói một cách kích động.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên như có dòng nước ấm chảy qua, hắn biết Diệp ma nữ không hề mạnh miệng, đây đều là những lời thật lòng, bỗng dưng hắn hỏi: “Vì sao ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi