SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Đây…đây là chế ngự được rồi sao?” Vẻ mặt Diệp Vô Tâm đầy dấu chấm hỏi.  

Nàng vẫn chưa phản ứng kịp, Dương Bách Xuyên đặt một tay trên đầu Yêu Vương, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, trong tay Dương Bách Xuyên có một năng lượng cường đại đang dao động, dáng vẻ của hắn giống như chỉ cần một lời không đúng ý thì hắn sẽ đập chết Yêu Vương.  

Phải biết, đây chính là yêu thú cấp bốn có thực lực ngang hàng với Nguyên Anh của nhân tộc?  

Hơn nữa còn là loại biến dị.  

Thế nhưng tu vi của Dương Bách Xuyên mới chỉ là Kim Đan trung kỳ.  

Điều này làm sao có thể?  

Diệp Vô Tâm cũng ngốc luôn.  

Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy Dương Bách Xuyên không chỉ dùng tay đón lấy Lôi điện chi lực của Yêu Vương biến dị, hô một tiếng dung hợp lại với nhau, hắn trở tay trả ngược công kích này lại cho Yêu Vương, càng chứng kiến Yêu Vương kêu gào thảm thiết, đôi chân to lớn khom lại giống như đang quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên, tay của hắn còn đang chế ngự trên đầu yêu thú.  

Chỉ có bản thân Dương Bách Xuyên mới biết, hắn có thể nhẹ nhàng trấn áp yêu Vương như vậy.  

Thật ra hơn phân nửa là dựa vào công lao của lão đầu tử.  

Từ khi Yêu Vương bắt đầu công kích, Dương Bách Xuyên đã vận dụng ưu thế của lĩnh vực, sau khi cảm ứng với lực lượng lôi điện, trong lòng hắn cũng không hề sợ hãi, bởi vì sư phụ đã nói người sẽ áp trận.  

Dương Bách Xuyên chỉ cân nhắc xem, mình có thể dung hợp công đòn công kích Phong Lôi của Yêu Vương biến dị hay không.  

Ngay khi Yêu Vương công kích, hắn mượn lực lượng của lĩnh vực, quả nhiên là cảm thụ được rõ ràng, đồng thời cũng có thể điều khiển nó. Bởi vì Phong Lôi chi lực trong lĩnh vực của hắn vốn là nguyên tố cơ bản, chỉ cần lực lượng nằm trong phạm vi Kim Đan thì đều sẽ bị hắn khống chế.   

Nhưng điều kiện tiên quyết là sức mạnh thần hồn phải cường đại thì mới có hiệu quả, có thần hồn của sư phụ ở trong lĩnh vực, bổ sung cho lực lượng thần hồn thiếu sót của hắn, thành công đón được Lôi điện chi lực của Yêu Vương.  

Có ưu thế của lĩnh vực, lại thêm sư phụ giúp đỡ, hắn đã làm được một cách dễ dàng. Cuối cùng, nghe theo sự chỉ bảo của sư phụ dung hợp Phong Lôi chi lực, quả nhiên là thành công.  

Sau khi lực lượng Phong Lôi được dung hợp, có thể coi như là mạnh gấp đôi uy lực Phong Lôi mà Yêu Vương thi triển ra.  

Hắn lật tay công kích lại về phía Yêu Vương, cộng thêm sư phụ dùng sức mạnh Thần Hồn để trấn áp trong lĩnh vực, vì vậy Dương Bách Xuyên đã dựa vào lực lượng của lĩnh vực để đánh cho Yêu Vương nằm úp xuống, hắn lắc mình đặt tay lên đầu Yêu Vương, chân khí cường đại hội tụ trong lòng bàn tay, hắn quát một câu, ‘Thần phục hay là chết’.  

Đây là loại yêu thú biến dị có trí tuệ, hơn nữa còn có bản lĩnh thiên phú cao cường, bình thường rất hiếm gặp.  

Mặt khác, từ khi đặt chân tới Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên đã trông thấy rất nhiều tu chân giả có vật cưỡi, đối mặt với con Yêu Vương Phong Lôi biến dị này, Dương Bách Xuyên có chút động tâm. Nếu như hắn có thể thu phục nó thành vật cưỡi, tưởng tượng tới hình ảnh hắn cưỡi Yêu Vương ngao du tới chân trời, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà chảy nước miếng.  

Hiếm nhất chính là tốc độ bay của Yêu Vương Phong Lôi, không hề thua kém Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn khi thi triển ở trên đất liền.  

Diệp Vô Tâm sử dụng phù Xuyên Không để dịch chuyển mười dặm chỉ trong nháy mắt, nhưng thời gian chưa đầy mười hơi thở, Yêu Vương đã đuổi kịp tới đây, tốc độ này gọi là thần thông cũng không ngoa, hơn nữa sau khi con Yêu Vương này biến dị đã phá vỡ xiềng xích trên người nó, sau này còn có thể trưởng thành, đợi khi đạt tới cấp năm, cấp sáu, Dương Bách Xuyên tin tưởng tốc độ này sẽ càng nhanh hơn.  

E là bất cứ ai cũng phải thèm muốn một thú cưỡi bay như vậy.  

Mấu chốt nhất là, Dương Bách Xuyên coi trọng vẻ bề ngoài của con chim Phong Lôi này, toàn thân nó màu trắng muốt không pha tạp thêm bất kỳ màu nào khác, trong lúc bay sải cánh sẽ dang rộng gần chín mét, tròng mắt màu đỏ yêu dị, móng vuốt sắc bén có lực, nhìn qua rất phi phàm. Rất xứng với vẻ đẹp trai của hắn.  

Vì thế, trong lúc nhất thời, Dương Bách Xuyên liền muốn thu làm vật cưỡi.  

Hắn gầm lên một tiếng: Một là thần phục hai là chết!  

Dương Bách Xuyên tin Yêu Vương có trí khôn sẽ hiểu được lời hắn nói.  

Thứ súc sinh này truy đuổi khiến cho hắn và Diệp Vô Tâm chật vật không chịu nổi, hơn nữa lúc trước yêu thú này còn dùng ánh mắt đùa bỡn để nhìn bọn họ, điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ khó chịu.  

Lúc này, lòng bàn tay tràn đầy chân khí đặt trên đầu Yêu Vương, khỏi phải nói, trong lòng hắn sảng khoái hơn nhiều.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên tưởng tượng rất tốt đẹp, có điều hiện thực lại vô cùng tàn khốc.  

Khi hắn đang uy hiếp, Yêu Vương cũng gầm lên đầy giận dữ như là đang đáp lại hắn.  

“Rống ~” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi