SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Chủ nhân, ta bị oan! Tiểu yêu cảm thấy mấy người kia nhìn chủ nhân với vẻ mặt thiếu thân thiện nên mới cảnh cáo bọn họ." Yêu vương Tiểu Bạch ấm ức nói.  

"Ta biết rồi, đánh ngươi để thể hiện uy nghiêm của chủ nhân là ta ấy mà."  

"Ồ!"  

Trong lúc hai chủ tớ nói chuyện, Diệp Vô Tâm hỏi Diệp Ninh: "Ninh thúc thúc, vết thương của thúc sao rồi?"  

"Cảm ơn tiểu thư quan tâm, vết thương không còn đáng ngại." Diệp Ninh trả lời, đồng thời liếc nhìn Dương Bách Xuyên và yêu vương Tiểu Bạch bằng ánh mắt phức tạp.  

Mấy người trò chuyện vài câu, sau đó xuất phát đi núi La Phù, Diệp Ninh lấy thuyền phi hành ra. Hiện tại trấn Biên Giới vẫn có một số người thoát chết, còn là những người cùng xuất phát từ thành Tán Tu.  

Sau khi yêu vương Tiểu Bạch dẫn Phong Lôi Điểu tập kích, năm sáu trăm người chỉ có không tới một trăm người còn sống, tất cả đều theo nhóm Diệp Ninh tới trấn Biên Giới.  

Bây giờ tiếp tục lên đường, Diệp Ninh bàn với Diệp Vô Tâm nên dẫn theo những người đó thì hơn, dù sao bọn họ cũng là người đến từ thành Tán Tu.  

Hiện giờ Dương Bách Xuyên đã thu phục yêu vương Tiểu Bạch, không tiện ngồi thuyền phi hành. Hắn sợ sự tồn tại của yêu vương Tiểu Bạch khiến mọi người tức giận, cho nên thương lượng với Diệp Vô Tâm là sẽ đi trước đến núi La Phù chờ bọn họ.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn bảo Diệp Vô Tâm đi cùng, nhưng nàng từ chối, lựa chọn ngồi thuyền phi hành. Tên họ Dương nào đó đành phải rầu rĩ cưỡi yêu vương Tiểu Bạch, một mình phi hành đi trước.

Lúc hoàng hôn, Dương Bách Xuyên cưỡi yêu vương Tiểu Bạch đến núi Thông Thiên theo tấm bản đồ mà Diệp Vô Tâm đưa cho trước khi đi, đương nhiên sẽ không tìm nhầm chỗ.  

Đây là nơi tiếp giáp giữa châu Nam Sơn và châu Đông Sơn.  

Núi La Phù trăm năm mới mở ra một lần, xuất hiện từ hư không, hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo thật.   

Núi Thông Thiên là ngọn núi cao nhất trong các dãy núi tiếp giáp giữa châu Nam Sơn và châu Đông Sơn, muốn vào núi La Phù phải lên đỉnh núi Thông Thiên trước.  

Cửa vào núi La Phù ẩn trong hư không, nằm trên đỉnh núi Thông Thiên.  

Từ xa Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy phía chân trời toàn là người tu chân. Người thì ngự kiếm phi hành, kẻ thì cưỡi pháp khí, cũng có người cưỡi phi cầm giống hắn.  

Trên mặt đất cũng có người đi lại, tất cả mọi người đều đi lên đỉnh núi Thông Thiên.  

Nhất định là núi La Phù mở ra, những người này đến tìm kiếm cơ duyên.  

Dương Bách Xuyên đã hẹn với đám Diệp Vô Tâm là sẽ chờ trên đỉnh núi Thông Thiên, vì vậy hắn bay thẳng lên đỉnh núi, bảo yêu vương Tiểu Bạch đáp xuống một khu đất trống rồi chờ Diệp Vô Tâm đến.  

Thật ra đỉnh núi Thông Thiên vô cùng lớn, không gian cực kỳ rộng rãi, diện tích khoảng bốn năm nghìn mét vuông, người qua kẻ lại.  

Ở phía đông đỉnh núi xuất hiện một cánh cửa bảy màu, đường kính khoảng tám chín trượng, trên bề mặt hiện ra vòng xoáy hình tròn đang xoay không ngừng.  

Thỉnh thoảng lại có người đi thẳng vào trong.  

Không cần hỏi cũng biết vòng xoáy này là cánh cửa tiến vào núi La Phù.  

Trên đỉnh núi ít nhất cũng phải có một hai nghìn người. Có người bày sạp bán rong, có người bán linh dược và những hòn đá kỳ lạ, có người bán pháp khí lấy tiền... cực kỳ náo nhiệt, hình thành một phiên chợ tự phát.  

Tiếng rao đủ kiểu vang lên bên tai: "Bản đồ hoàn chỉnh xung quanh núi La Phù đây! Xem đi xem đi, chỉ cần năm mươi linh thạch!"  

"Bản đồ toàn cảnh bên trong núi La Phù đây! Bán phá giá một nghìn linh thạch, hàng thật giá thật. Bản đồ trong tay, cơ duyên tới ngay, các vị đừng bỏ lỡ!"  

"Nào nào nào! Đan Chân khí cao cấp tam phẩm, nhanh chóng bổ sung chân khí. Chỉ còn một lọ cuối cùng, ai ra giá cao thì được!"  

Tiếng rao hàng vang lên liên tiếp khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy như đi chợ, nhưng nghe rất thân thiết, bình dân.  

Vào cửa không có quy định gì, cũng không có ai trông coi, như vậy càng tiện, có người còn cưỡi tọa kỵ bay thẳng vào.  

La Phù mở cửa chín tháng, thời gian khá thư thả.  

Không biết bên trong rộng cỡ nào, tình hình ra sao, Dương Bách Xuyên rất muốn vào xem.  

Có điều hắn đã hẹn đi cùng đám người Diệp Vô Tâm nên đành phải chờ đợi, dù sao bọn họ cũng sắp tới rồi. Diệp Ninh là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, tốc độ điều khiển thuyền phi hành rất nhanh, đoán chừng nửa canh giờ nữa sẽ đến.  

Dương Bách Xuyên nhàn rỗi, định đi mua một tấm bản đồ núi La Phù xem thử để dễ bề tìm hiểu tình hình bên trong.  

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa La Phù bỗng phát ra tiếng vang ầm ầm, một khí tức vô cùng mạnh mẽ từ bên trong truyền ra. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi