SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hai người bay cách mặt đất mười thước, xuyên qua giữa những cây cổ thụ chọc trời, vượt qua đỉnh núi, lướt qua sông nhỏ. Khoảng ba tiếng sau, Từ Vĩ nói: "Chúng ta xuống dưới thôi, chính là phía trước. Đừng để cặp đại bàng hung dữ kia phát hiện ra."  

Hắn ta nói xong liền đáp xuống đất trước.  

Dương Bách Xuyên theo sát phía sau.  

Nơi này là một khe đá, đá lởm chởm khắp nơi, có tảng đá to bằng căn phòng, cũng có tảng đá nhỏ như cối xay.  

Dương Bách Xuyên theo sau Từ Vĩ, lúc thì xuyên qua hang đá, lúc thì băng qua tảng đá to.  

Rẽ đông rẽ tây hơn mười phút, Từ Vĩ mới dừng lại và chỉ vào một ngọn đồi đá đen xì: "Nhìn thấy không, dưới lòng đất chỗ ngọn đồi kia là một khe nhỏ, ta tìm thấy khí tức của con chồn Tầm Bảo kia trong khe. Nhưng bực nhất là trên đỉnh đồi có một cặp đại bàng dữ.  

Hễ tới gần ngọn đồi trong vòng mười thước sẽ bị đại bàng điên cuồng tấn công. Hai con súc sinh này có thực lực tương đương Nguyên Anh sơ kỳ, vô cùng khó đối phó. Muốn bắt được chồn Tầm Bảo thì phải giết đôi đại bàng dữ này trước mới được. Dương huynh đệ, lát nữa ngươi đi dụ yêu cầm, hai chúng ta tập kích bất ngờ nhất định có thể giết một trong hai con đại bàng, đến lúc đó chỉ còn lại một con thì dễ giải quyết."  

"Được." Dương Bách Xuyên lơ đãng đáp một tiếng, toàn bộ sự chú ý của hắn đã tập trung vào cái khe có đường kính nửa thước dưới chân ngọn đồi cao chừng hai mươi mét kia.  

Giữa hắn và con chồn có khế ước huyết mạch, sau khi đến đây hắn đã sử dụng bí pháp để cảm nhận, quả nhiên cảm nhận được hơi thở của con chồn.  

Điều này chứng tỏ Từ Vĩ không lừa hắn, con chồn thật sự ở trong cái khe đó.  

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên lo lắng là hơi thở của con chồn vô cùng yếu, chứng tỏ nó bị thương rất nặng.  

Hiện giờ hắn chỉ hận không thể lập tức xông vào trong khe tìm con chồn, chậm thêm một phút cũng thấy giày vò.  

Sau khi đáp lời Từ Vĩ, Dương Bách Xuyên không nhịn được nữa, lập tức ra lệnh cho yêu vương Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch xông lên!"  

"Chúng ta có thể... Ơ kìa, sao ngươi còn vội hơn cả ta thế?" Từ Vĩ còn chưa nói xong, Dương Bách Xuyên đã giục yêu vương Tiểu Bạch bay lên ngọn đồi.  

"Gừ!"  

Yêu vương Tiểu Bạch phát ra một tiếng hét dài.  

"Kéc!"  

"Kéc!"  

Sau đó, trên đỉnh đồi vang lên hai tiếng kêu to.  

Tiếp theo, hai con đại vàng đen to ngang ngửa yêu vương Tiểu Bạch bay vọt lên, đánh nhau với yêu vương Tiểu Bạch.  

"Gừ!" Yêu vương Tiểu Bạch giận dữ gào lên, cái sừng duy nhất trên đỉnh đầu lóe lên tia chớp, ra đòn tấn công. Yêu vương Tiểu Bạch không sợ hai con đại bàng chút nào, dù sao nó cũng là Phong Lôi Điểu biến dị, xét về thực lực thì nó không sợ yêu cầm cùng cấp bậc.  

Lúc này Từ Vĩ cũng bay lên, trong tay lóe sáng, một cây búa lớn xuất hiện. Hắn ta nói với Dương Bách Xuyên: "Huynh đệ, không ngờ con yêu cầm kia của ngươi lại là loài biến dị, thật là hung dữ! Lát nữa ngươi ngươi đừng xông lên kẻo bị liên lụy, một mình ta cũng đủ rồi. Ngươi chờ ra tay cú chốt đi, ha ha!"   

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên cũng không định xông lên, hắn định chờ yêu vương Tiểu Bạch và tên béo Từ Vĩ dẫn dụ hai con đại bàng đi, sau đó xuống khe đi tìm con chồn. Nhưng nghe Từ Vĩ nói vậy, hắn có thêm thiện cảm với tên béo này, rốt cuộc thì đối phương không bắt hắn xông lên chịu chết.  

Sau khi Từ Vĩ xông ra ngoài, Dương Bách Xuyên cũng di chuyển. Hắn không có tâm trạng xem yêu vương Tiểu Bạch và Từ Vĩ đấu với hai con đại bàng, mà đi thẳng đến khe nứt dưới chân đồi.  

Hiện tại ở trong lòng hắn, con chồn là quan trọng nhất.  

Nhưng biến cố cũng xảy ra vào lúc này.  

Khi Dương Bách Xuyên sắp tới khe nứt dưới chân đồi, đột nhiên hắn cảm thấy kinh hoảng, trong đầu cũng vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: "Mau lùi lại!"  

Dương Bách Xuyên lập tức lùi về sau không chút do dự.  

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Khi hắn lùi về sau, một luồng khí mạnh mẽ ập đến trước mặt hắn nhanh như tia chớp.  

Dương Bách Xuyên giật mình, thầm niệm trong đầu, vội vàng triệu hoán giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn ra.  

Ầm!  

Lồng ngực như bị búa nện, Dương Bách Xuyên cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, hộc máu tại chỗ.  

"Phụt!"  

Hắn bay ra ngoài hơn mười mét, va mạnh vào một tảng đá to.  

Bộp!  

Rắc!  

Tảng đá to cao hơn người phát ra tiếng nứt, bị Dương Bách Xuyên đụng vỡ.  

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Một Kim Đan nhỏ bé mà không biết sống chết, mơ tưởng đến chồn Tầm Bảo, hừ!"  

Dương Bách Xuyên cảm thấy toàn thân sắp nổ tung. Hắn nằm bẹp trên đất không dậy nổi, trong tầm mắt chỉ thấy một lão già mặt mày u ám, mặc trường bào màu xanh lạnh lùng nhìn hắn, sau đó xoay người, vung tay về phía khe nứt dưới chân đồi.  

Ầm!  

Sau tiếng nổ mạnh, một tảng đá to trên khe nứt vỡ tan tành. Một giây sau, lão già kia chui vào khe nứt không còn tăm hơi.  

Cao thủ!  

Cao thủ trên Nguyên Anh sơ kỳ.  

Đây là phản ứng đầu tiên cửa Dương Bách Xuyên.  

Đối phương vô liêm sỉ đánh lén, lại còn có tu vi cao siêu, hắn hoàn toàn không kịp tránh, trúng đòn bị thương.  

Không có sức đánh trả.  

Lúc này Dương Bách Xuyên bực mình muốn hộc máu.  

Hắn trơ mắt nhìn lão già kia đi vào khe nứt, hai mắt đỏ như máu, thừa biết là đối phương đi vào bắt con chồn.  

Dương Bách Xuyên sốt ruột, cắn mạnh đầu lưỡi để lên tinh thần. Hắn lấy một giọt nước Sinh Mệnh trong bình Càn Khôn ra uống, nhờ vậy vết thương khôi phục rất nhanh. Hắn cũng phải đi vào khe nứt, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn con chồn bị bắt. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi