SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng Dương Bách Xuyên đau khổ, lần này thì hay rồi, bước tiếp theo phải dựa hoàn toàn vào bản thân, không có lão già chỉ điểm, hắn đành phải từ từ tìm kiếm. Nếu như không tìm được nơi âm dương giao hợp mà vào ẩn núp trong đại điện thực sự của Tinh Không thì chờ đợi hắn sẽ là bị lạc vĩnh viễn ở trong Tinh Không.  

Lơ lửng ở trong Tinh Không, Dương Bách Xuyên không dùng chân khí mà ở đây cũng không bị rơi xuống.  

Có lực lượng vô hình dẫn dắt.  

Cắt đứt liên lạc với sư phụ, Dương Bách Xuyên không có người để bàn luận cùng thành ra đành thử phi hành một vòng, tìm xem đường ra ở nơi nào.  

Tuỳ tiện bay về một hướng, cứ như thế ba ngày trôi qua, Dương Bách Xuyên vẫn không thu hoạch được gì. Ở Tinh Không vô tận căn bản không cảm nhận được phương hướng, tất cả cảnh vật xung quanh đều giống nhau, cho dù hắn có phi hành như thế nào thì vẫn không có bất kỳ thay đổi gì.  

Đây là lúc hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì coi như tự phi hành được một năm hay thậm chí thời gian lâu hơn cũng không sẽ có kết quả nên hắn dứt khoát không để ý nữa, dừng lại bắt đầu tu luyện.  

Lão già nói đúng, tu luyện ở đây có trợ giúp rất lớn với tâm cảnh, có một số gần như linh khí chống đỡ biến đổi thành sương mù, đối với việc tăng tu vi của hắn chắc chắn là một sự trợ giúp to lớn.  

Cái gì cũng có thể là giả tưởng nhưng linh khí tồn tại trong thiên địa Tinh Không là thật, vì thế nên Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện ra linh khí có điều gì bất thường.  

Nhưng mà, cho dù trong linh khí có điều bất thường thì Càn Khôn Tạo Hoá Quyết của hắn cũng có thể ứng phó được.  

Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên trôi lơ lửng ở trong Tinh Không, bắt đầu xoay chuyển công pháp tu luyện, mở rộng hấp thụ linh khí  nơi này.  

Sau khi tiến vào trạng thái tu luyện, thời gian trôi qua thật nhanh.  

Cơ thể Dương Bách Xuyên trong Tinh Không cũng buông linh đài, trong lúc hấp thu luyện hoá linh khí cũng cẩn thận cảm nhận biến hoá xung quanh.  

Giống như sư phụ nói, tu luyện trong Tinh Không có trợ giúp rất lớn với tâm cảnh. Trong ngày bình thường, tu luyện ở một nơi mơ hồ lúc này lại cảm nhận được phương hướng, điều này khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng.  

Advertisement

Linh khí trong cơ thể gia tăng, tu vi Kim Đan trung kỳ cũng dần dần tăng lên.  

Không biết qua bao lâu, Dương Bách Xuyên đột nhiên tiến vào trạng thái biến ảo khôn lường trong tâm cảnh, cảm thấy linh khí quanh thân sục sôi, biến đổi cùng với ngôi sao.  

Trầm hương ở đầu từng ngôi sao vô cùng rõ ràng. Hắn cảm nhận được linh khí trên ngôi sao lúc thì yếu ớt, lúc thì mạnh mẽ, có sự phân chia mạnh yếu thì có tách biệt âm dương.  

Trong lòng hắn mừng rỡ, sư phụ đã nói nếu tìm được nơi âm dương giao hợp trong Tinh Không thì có thể đi vào đại điện chân chính.  

Nhưng điều kiện đầu tiên là hắn phải phân biệt được âm dương, rồi sau đó mới có thể tìm được nơi âm dương giao hợp. Lần này quá tốt rồi, cảm nhận được độ mạnh yếu của những ngôi sao này thì chính là tìm ra được âm dương chi biệt.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên giống như linh thức phi hành xem từng ngôi sao vậy, nhưng hắn biết đây không phải là linh thức, ở nơi này linh thức đã bị ngăn cách rồi.  

Chỉ có thể nói đây là một loại cảm ngộ của tu luyện, hắn cảm thấy ngôi sao biến hoá, lĩnh ngộ thuộc tính mạnh yếu của những ngôi sao này.  

Giờ phút này hắn cảm giác như đang nhìn xuống mảnh Tinh Không, hắn nhìn thấy càng ngày càng xa.  

Cơ thể hấp thụ linh khí cũng ngày càng nhanh, đã đạt đến đỉnh của Kim Đan trung kỳ, có cảm giác như cách thời điểm đột phá còn một bước nữa thôi.  

Dương Bách Xuyên duy trì loại cảm ngộ này, tiếp tục đi xem từng ngôi sao, tốc độ tăng tu vi cũng càng lúc càng nhanh.  

“Ầm.”  

Cuối cùng vào một khắc nào đó, trong cơ thể hắn phát ra một tiếng nổ ầm vang, đột phá tu vi đến Kim Đan hậu kỳ.  

Kim Đan trong đan điền lớn hơn một vòng, ban đầu từ một hạt gạo nhỏ bây giờ đã lớn bằng hạt đậu, trong đó chân khí cũng lớn gấp mười lần so với trước kia.  

Tu vi cường đại chính là niềm tin, nếu như lúc này đối mặt với lão bất tử Giản Hoá Phàm kia thì Dương Bách Xuyên vẫn tin chắc hắn có sức lực để đánh trả.  

Kim Đan trong cơ thể tiếp tục xoay tròn phát ra kim quang nhàn nhạt, tu luyện không ngừng.  

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghe được âm thanh quen thuộc.  

“Chi.”  

Giờ khắc này, cả người hắn rung lên một cái, bỗng nhiên mất cảm giác, trong đầu hiện ra một bức tranh.  

Là liên tiếp hình ảnh Thất Tinh Bắc Đẩu ở cùng với nhau.  

Trước đây không phát hiện Thất Tinh Bắc Đẩu tồn tại, nhưng sau khi nghe được âm thanh quen thuộc kêu lớn, hắn lại thấy được, giống như đột nhiên xuất hiện vậy.  

Mà tiếng kêu hắn nghe thấy chính là âm thanh của chồn nhỏ.  

Đột nhiên Dương Bách Xuyên tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, mở mắt ra.  

“Chồn nhỏ.”  

Nhìn ra phía trước, quả nhiên thấy Thất Tinh xuất hiện trước mắt, vô cùng chói mắt.  

Hắn chắc chắn tiếng kêu lớn của chồn nhỏ được truyền tới từ vị trí của Thất Tinh.  

Không nghi ngờ gì nữa, lúc này Dương Bách Xuyên bay về phương hướng của Thất Tinh.  

Lúc gần tới nơi, cẩn thận cảm nhận vị trí của Thất Tinh, tức khắc Dương Bách Xuyên bật cười.  

“Đi mòn giày sắt tìm không thấy, thì ra Thất Tinh ở chỗ tiếp giáp âm dương trong Tinh Không, hoặc có thể nói là ẩn nấp vào cánh cửa hư không.”  

Tự nói xong Dương Bách Xuyên bay đi, trực tiếp chui qua vị trí của Thất Tinh.  

Tinh quang chói mắt bùng nổ, một loạt linh khí dao động dập dờn.  

Trong hỗn loạn quen thuộc, Dương Bách Xuyên nhắm mắt, hắn không làm bất kì điều gì ngăn cản bởi vì cảm giác này chính là Truyền Tống lực.  

Biết bây giờ mình đã tiến vào cánh cửa truyền tống rồi, có lẽ một khắc sau hắn sẽ thực sự tiến vào trong đại điện.  

Chồn nhỏ đang ở trong đó, mới vừa nãy chồn nhỏ kêu gào, chắc chồn chỏ cảm nhận được mình ở phía sau gọi nó.  

Vẫn là cảm giác quen thuộc, dưới chân vững chắc, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra.  

Ngay sau đó hắn lập tức sửng sốt, không ngờ đại điện này, trên tế đàn ở trung tâm đại điện có quan tài, trên quan tài là chồn nhỏ vẫn đang bò.  

Khán đầu đỉnh Tinh Không vẫn như cũ, ngân quang chiếu rọi trong đại điện.  

Giống y như đúc đại điện trước kia.  

“Chẳng lẽ lại trở về chỗ cũ?”  

Dương Bách Xuyên tự hỏi.  

“Không đúng, khí tức ở đây không đúng. Đại điện trước có linh khí còn ở nơi này không có linh khí, trong không khí tản ra đất Thiên Cương Địa Sát, chí dương chí âm. Nơi này không phải đại điện trước kia, đây không phải hư ảnh mà là đại điện thực sự.”  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa nhìn chồn nhỏ đen nhánh trên quan tài, gọi to: “Chồn nhỏ.”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi