SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này trong đầu vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: "Đừng lo lắng, đánh dấu thần hồn của mình lên minh văn trong ngực hai con rối, như vậy con có thể điều khiển được con rối rồi."  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại thấy cũng đúng, mệt sống mệt chết liều mạng như vậy không chỉ là vì người rối đen trắng cản trở mình tiếp xúc với chồn nhỏ mà còn là vì lão già đã nói sau khi có được hai con người rối này thì có thể dùng để phân thân.  

Dù sao linh thạch trên người mình còn nhiều mà.  

Bây giờ thuận thế đánh dấu thần hồn của mình lên con rối đen trắng cũng tốt, chỗ này kỳ lạ quá mức, còn có một cái quan tài, ai biết sẽ có thứ gì nhào ra, bên cạnh có thêm hai con rối cũng sẽ an tâm hơn một chút.  

Dương Bách Xuyên được lão già chỉ bảo thì nhanh chóng đánh dấu một luồng thần hồn của mình lên minh văn trên ngực của con rối giáp trắng.  

Advertisement

Nhất thời ánh sáng lấp lánh của minh văn phức tạp lập tức trở nên ảm đạm, nhưng toàn thân Dương Bách Xuyên chấn động, đột nhiên hắn phát hiện mình như có thêm một đôi mắt và cơ thể, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng cũng hiểu được công dụng của con rối giáp trắng trong nháy mắt.  

Không khác với những lời sư phụ nói cho lắm, sau khi dấu ấn thần hồn của Dương Bách Xuyên lưu lại trên người con rối giáp trắng thì hắn cảm thấy có thêm một bản thân khác.  

Minh văn trên người con rối chính là trung tâm của con rối chi đạo, cũng là một không gian dự trữ cỡ nhỏ, đặc biệt dùng để chứa linh thạch và nơi sức mạnh bộc phát, vô cùng huyền diệu, đáng tiếc đạo hạnh của Dương Bách Xuyên nông cạn nên xem không hiểu.  

Có điều với hắn thì có thể sử dụng được con rối là đủ rồi.  

Theo như những gì sư phụ nói thì cấp bậc linh thạch trên người con rối càng cao thì uy lực sẽ càng lớn.  

Năm đường minh văn cho thấy có thể chứa năm viên linh thạch, linh thạch thượng phẩm trên người Dương Bách Xuyên vẫn còn trên dưới một trăm viên, cũng đủ để dùng một khoảng thời gian.  

Hắn vung tay lên lấy ra năm viên linh thạch thượng phẩm đặt lên minh văn trên người con rối giáp trắng, dấu ấn thần hồn khẽ động hấp thu năm viên linh thạch vào cơ thể.  

Ngay sau đó năm đường minh văn trên ngực con rối giáp trắng tỏ ra ánh sáng trắng chói mắt lóng lánh rồi vụt tắt trong ba hơi thở một tiết tấu.  

Mà Dương Bách Xuyên lại cảm giác được hơi thở mạnh mẽ tỏa ra từ trên người con rối giáp trắng, không nhiều không ít, vừa khéo là Kim Đan hậu kỳ, quả nhiên giống như những gì sư phụ nói, đồng bộ với cảnh giới tu vi của mình.  

Dương Bách Xuyên khẽ động tâm niệm thì con rối giáp trắng nằm dưới đất đã đứng dậy.  

Tất cả đều hoàn mỹ, điều duy nhất đáng tiếc là nó không có ý thức độc lập, cần mình chia thần hồn đi điều khiển, đương nhiên cũng có thể đưa ra mệnh lệnh tấn công mọi người cho con rối tập trung hơi thở thì không thể một mực tấn công.  

Dương Bách Xuyên cười thỏa mãn, hắn bắt chước cũng thu con rối giáp đen vào người đánh dấu ấn thần hồn.  

Dương Bách Xuyên thử làm ba việc trong một lúc điều khiển hai con rối giáp đen trắng, với Dương Bách Xuyên thì dù thần hồn của hắn có mạnh thì vẫn có cảm giác không để ý được hết, xem chừng đồng thời điều khiển hai con rối tối đa có thể duy trì được mười phút.  

Nếu một mình điều khiển một con rối thì có thể duy trì nửa tiếng, đối với chuyện này Dương Bách Xuyên nghĩ lại đã thấy thỏa mãn rồi.  

Bây giờ tương đương với việc tự nhiên hắn có thêm hai con rối phân thân, thực lực tu vi bằng với hắn, đều là Kim Đan hậu kỳ, cục diện ba đánh một, nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.  

Tuy rằng hai con rối từ cấp bậc Nguyên Anh giảm xuống Kim Đan hậu kỳ nhưng Dương Bách Xuyên rất thỏa mãn, theo sư phụ nói thì lúc trước trong cơ thể con rối chứa tiên thạch, mà bây giờ chỉ là linh thạch, cấp bậc vốn dĩ không cùng một vị diện, có thể có thực lực Kim Đan hậu kỳ đã là thắp hương cầu nguyện rồi.  

Chuyện con rối cuối cùng cũng giải quyết xong, tiếp theo Dương Bách Xuyên thuận lợi đi tới tế đàn, hắn bước đến trước quan tài, cảm nhận thoáng qua thì cái quan tài đá đen ngòm này cũng không có gì nguy hiểm, lúc này hắn mới đưa tay đụng vào chồn nhỏ.  

Nếu không phải chồn nhỏ vẫn còn hơi thở thì Dương Bách Xuyên đã không dây dưa lâu với hai con rối mà kêu lão già ra tay cứu chồn nhỏ từ lâu rồi.  

Tay Dương Bách Xuyên run run, cuối cùng cũng chạm vào người chồn nhỏ. Hắn nhanh chóng ôm chồn nhỏ rời khỏi tế đàn đến một góc của đại điện, hắn cứ có cảm giác cái quan tài kia tràn đầy tà khí, vẫn nên cách xa một chút thì hơn.  

"Hương Hương!"  

Dương Bách Xuyên kêu một tiếng, chồn nhỏ vẫn không có phản ứng, giống như đã rơi vào giấc ngủ sâu.  

Trong đầu hắn nhớ lại những lời lão già Giản Hóa Phàm kia nói, hình như ong ta dùng châm Truy Hồn Hàn Băng gì đó đâm chồn nhỏ bị thương.  

Bây giờ xem trên người chồn nhỏ không có bất kỳ vết thương nào, vậy vấn đề sẽ nằm ở chỗ thần hồn.  

Nhưng với vấn đề thần hồn thì Dương Bách Xuyên thật sự là người ngoài ngành, có điều sư phụ Vân Thiên Tà là tổ tông thần hồn, vì vậy hắn vẫn nhờ sự giúp đỡ của sư phụ: "Lão già người mau xem thử đi, có thể là chồn nhỏ đã trúng châm Truy Hồn Hàn Băng của lão già Giản Hóa Phàm kia, nghe có vẻ rất lợi hại, con không có cách nào với thương tổn trong thần hồn."  

"Lợi hại con khỉ, chỉ là pháp thuật thần hồn sơ cấp mà thôi, đặt tay trái lên đầu con chồn, để vi sư giải quyết." Trong lời nói của Vân Thiên Tà tràn ngập sự khinh thường với châm Truy Hồn Hàn Băng của Giản Hóa Phàm.  

Dương Bách Xuyên nghe lão già nói thế thì lập tức yên tâm nên lập tức đặt tay trái lên đầu chồn nhỏ.  

Một giây sau hình vẽ bình Càn Khôn trên cánh tay trái truyền đến từng cơn nóng, hắn biết sư phụ đã ra tay.  

Chưa đến ba phút, Vân Thiên Tà nói: "Được rồi, thủ đoạn cỏn con mà thôi, đợi thằng nhóc con thăng cấp Nguyên Anh thì vi sư sẽ truyền thuật pháp thuật loại thần hồn cho con, bây giờ con vẫn chưa tu luyện được."  

Đợi lão già nói xong, Dương Bách Xuyên liền cảm thấy chồn nhỏ bỗng động đậy.  

"Hương Hương!"  

"Chi chi!"  

Sau khi chồn nhỏ tỉnh lại ngẩng đầu nhìn thấy Dương Bách Xuyên thì trong miệng kêu to "Chi chi", tràn đầy ấm ức và kích động, đôi mắt to linh động tròn vo, nước mắt rưng rưng, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, nó nằm sát trong ngực Dương Bách Xuyên túm chặt lấy áo hắn mà kêu "Chi chi".  

Mặc dù chồn nhỏ không biết nói nhưng Dương Bách Xuyên lại có thể hiểu rõ ý mà nó muốn biểu đạt. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi