SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Cuối cùng hắn vẫn không làm được loại chuyện vì tư lợi của bản thân mà giết hại người khác này.  

"Ha ha ha!" Vân Thiên Tà cười bảo: "Được được được, thằng nhóc con không sai, có thể giữ vững điểm mấu chốt, chỉ dựa vào điểm này thì con đã mạnh hơn người khác rồi. Nhớ kỹ, trên con đường tu chân tràn ngập các loại cám dỗ, nhưng có một trọng điểm chính là giữ vững điểm mấu chốt, có một số việc có thể làm, có một số việc cho dù chết cũng không thể đụng vào, nếu không con sẽ hối hận cả đời. Con có thể giữ vững điểm mấu chốt làm người, vi sư rất vui mừng."  

"Ặc!" Dương Bách Xuyên kinh ngạc, giờ mới hiểu vừa rồi lão già cố ý thử thách bản thân.  

Hắn trợn mắt một cái không để ý tới lão già nữa, mang theo chồn nhỏ bắt đầu tìm đường ra trong đại điện, về phần cái quan tài kia thì hắn vẫn không muốn đụng vào.  

Dương Bách Xuyên đi vòng vòng trong đại điện hơn mười ngày cũng không phát hiện được đường ra nào.  

Advertisement

Tính toán thời gian, từ khi hắn tiến vào đến bây giờ đã qua hai tháng.  

Dương Bách Xuyên không hề có phát hiện nào, điều này khiến trong lòng hắn có chút bực bội, nếu như không tìm thấy đường ra ngoài thì rất có thể hắn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này.  

Dương Bách Xuyên hết cách, chỉ đành bay vào đại điện nhìn chằm chằm hư không tìm kiếm, kết quả hắn phát hiện không nhìn thấy nhóm sao Bắc Đẩu nữa, sau khi tiến vào trời sao không cảm giác được bất kỳ manh mối nào, có lẽ bầu trời sao nơi này và trời sao lúc trước đều có trận pháp thay đổi, đang thay đổi mọi nơi mọi lúc, căn bả không tìm được bất kỳ manh mối nào.  

Hơn mười ngày nữa trôi qua, Dương Bách Xuyên lại quay trở về đại điện. Hắn đứng trong đại điện mà bực bội vô cùng, hắn hỏi sư phụ, ông cũng nói trận  m Dương Nghịch Hành Phản Thiên, điên đảo Càn Khôn, đang biến đổi mọi lúc, thật thật giả giả không có dấu vết mà tìm kiếm, bây giờ chỉ có thể chờ đợi, chờ nhóm sao Bắc Đẩu trong trời sao lại hiện ra.  

Advertisement

Nhưng mà lúc này không ai biết sẽ là bao lâu, cho dù nhóm sao Bắc Đẩu lại xuất hiện cũng chưa chắc có thể ra ngoài.  

Đúng vào lúc này, một giọng nói suy yếu vang lên trong đại điện: "Tiểu bối, muốn ra ngoài sao?"  

Bất thình lình, Dương Bách Xuyên bị giọng nói đột ngột xuất hiện này dọa tới kêu lên một tiếng.  

"Ai?" Dương Bách Xuyên nhìn khắp nơi, không có bất kỳ bóng người nào, cuối cùng hắn đặt ánh mắt vào cái quan tài trên tế đàn.

Toàn bộ đại điện, ngoại trừ hắn và Chồn nhỏ thì không có thêm ai khác, khả năng duy nhất là phát ra từ chiếc quan tài kia.  

Quả nhiên, giọng nói yếu ớt lại vang lên: “Bản tôn ở trong quan tài, tiểu bối muốn ra khỏi đây thì mở quan tài đi.”  

Lần này, từ trong quan tài giọng nói ấy phát ra vô cùng rõ ràng, yếu ớt, u tối và già nua, giống như truyền đến từ địa ngục vô tận.  

“Ngươi...ngươi là...Ma Đầu?” Khóe miệng Dương Bách Xuyên giật giật, hiện tại hắn đã thật sự tin về những hình ảnh mà lúc trước hắn nhìn thấy ở trong thông đạo.  

“Ma Đầu...? Haha ~ Giọng nói yếu ớt kia bỗng nhiên cười có chút kích động, nhưng trong nụ cười đó lại tràn đầy giễu cợt.  

Dương Bách Xuyên không lên tiếng, đợi tiếng cười trong quan tài ngừng lại, hắn mới nghe thấy người đó hỏi: “Tiểu bối, ngươi nói cho ta biết, thế nào là Ma?”  

Thế nào là Ma?  

Vấn đề này khiến Dương Bách Xuyên sững người, vậy còn phải hỏi sao?  

Hắn lập tức trả lời: “Ma có tội ác tày trời, loại giết người khát máu, không có nhân tính.”  

“Nếu theo như lời ngươi nói, thế gian này ma quỷ vô kể, con đường tu chân, có ai mà trên tay không dính máu? Có hạng người nào lại nhân từ nương tay?”  

Một tiểu bối như ngươi mới chỉ nhìn thấy vài bức họa này đã nhận định bản tôn là Ma, nực cười, tiểu bối ngươi nghe cho rõ đây, thế gian này chẳng có cái gì gọi là ma, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.  

Bản tôn bị một đám ngụy quân tử trấn áp, thua rồi chính là ma, nếu như năm đó bản tôn trấn áp được bọn khốn kiếp kia, vậy thì ma quỷ được khắc trên thông đạo chính là chín người bọn họ, hiểu không?”  

Giọng nói tự xưng là bản tôn, lại đưa cho Dương Bách Xuyên một đáp án như vậy.  

Nghe còn có vẻ rất có lý.  

Nói thẳng ra, định nghĩa về ma quỷ, chỉ cần không phải là yêu ma chân chính thì sẽ là cái tên mà kẻ mạnh đặt cho kẻ yếu.  

Khi Dương Bách Xuyên ở trên Trái Đất, không phải cũng bị người ta gọi là ma đầu hay sao?  

Hiện tại nghe người này nói như vậy, thật đúng không đoán được là thật hay giả.  

Có điều, đối với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.  

Chẳng may, lão đầu này là một người có tu vi thông thiên, hơn nữa còn giết người vô số thì sao?  

Một khi thả ông ta ra ngoài, ông ta liền trở mặt giết người?  

Dù sao thì hắn sẽ không làm những chuyện mà bản thân chưa hiểu rõ.  

Có lẽ là hồi lâu không có được câu trả lời của Dương Bách Xuyênm giọng nói này lại vang lên: “Tiểu bối, chỉ cần ngươi thả bản tôn ra ngoài, bản tôn sẽ cho ngươi tất cả những gì mà ngươi muốn, không cần ngươi phải làm gì cả, chỉ cần xóa đi bảy phù văn trên quan tài là được, thế nào?”  

Dứt lời, lão ta lại tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không thả bản tôn ra ngoài, ngươi cũng sẽ bị nhốt ở nơi này, vĩnh viễn không được ra ngoài. Nơi này chính là  m Dương Nghịch Chuyển Lật Thiên Trận, càn khôn nghịch chuyển, âm dương đảo ngược, chỉ có thể vào mà không thể ra.  

Thứ duy nhất có thể lật chuyển chính là cỗ quan tài đang phong ấn bản tôn này, nếu như ngươi không giúp bản tôn thì ngươi cũng sẽ bị nhốt ở đây cả đời, tu vi của ngươi mới chỉ dừng ở mức kim đan nhỏ bé, sớm muộn gì cũng sẽ hao tổn tới chết, suy nghĩ cho thật kỹ, bản tôn cho ngươi chỗ tốt lại còn có thể thoát thân khỏi nơi này, cớ sao lại không làm?”  

Dương Bách Xuyên trầm mặc như cũ, cho dù thế nào thì hắn cũng sẽ không tin hoàn toàn vào lời nói này, chưa tới thời khắc cuối cùng thì hắn tuyệt đối không dễ dàng đưa ra quyết định.  

Đến hiện tại, sư phụ của hắn cũng không biết ai đã bị phong ấn ở đây?  

Đứng cạnh tế đàn nhìn về phía cỗ quan tài, quả nhiên có thể thấy đựa một số phù văn như ẩn như hiện, những phù văn này chính là mấu chốt để trấn áp phong ấn.  

Ma đầu bảo hắn xóa phù văn khắc trên quan tài là được, có thể xóa sao?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi