SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ cần có thể ngăn cản một đoạn thời gian cũng đã đủ rồi.  

Bởi vì thần hồn của Giản Hóa Phàm đã bị hao tổn, giết ông ta rất dễ dàng.  

Hai con rối cao to mặc giáp trống rỗng xuất hiện bên cạnh của Dương Bách Xuyên, làm tất cả mọi người sửng sốt.  

Bao gồm cả Giản Hóa Phàm cũng biến đổi sắc mặt, tên Dương Bách Xuyên này quá quỷ dị.  

Trong lúc ngây người, Dương Bách Xuyên tiến hành tấn công mãnh liệt với Giản Hóa Phàm.  

“Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên.”  

Hét to, ba thần thông Thủ Cốt được thi triển ra cùng lúc, một kích mạnh hơn một kích.  

Nhưng vẫn chưa xong, Dương Bách Xuyên còn điều động thêm cả lực lượng lĩnh vực.  

“Thiên địa chi uy, lôi điện, lưỡi dao gió, đi!”  

“Vút vút ~”  

Advertisement

“Răng rắc ~”  

Ngay lập tức lực lượng của lưỡi dao gió và lôi điện lao đến cuốn lấy Giản Hóa Phàm.  

Ngay sau đó Giản Hóa Phàm trừng to mắt.  

Ông ta chưa bao giờ gặp qua người có thể sử dụng lôi điện và lưỡi dao gió trong lĩnh vực, lực lượng này đã vượt qua ngũ hành.  

Dương Bách Xuyên tấn công dồn dập, không cho ông ta cơ hội thở dốc, làm cho Giản Hóa Phàm kinh hoàng, trong lòng bao phủ đầy nguy cơ.  

“ m Dương Thiết Thiên, phá cho ta!”  

Giản Hóa Phàm nảy sinh ác độc, thi triển ra thần thông vô thượng của  m Dương tông, chỉ có cấp bậc trưởng lão mới có thể tu luyện được thuật  m Dương Thiết Thiên này.  

Ngay lập tức linh khí giữa sân hội tụ lại như lốc xoáy, dùng mắt thường có thể thấy được năng lượng Ám cường đại đang hội tụ lại trên người của Giản Hóa Phàm.  

Xung quanh thân thể hình thành một đồ án âm dương, hoàn toàn được tạo thành từ sự hội tụ năng lượng.  

Tiếp theo toàn bộ âm dương bùng nổ ánh sáng chói mắt, một tiếng ầm vang, trời đất giống như sụp đổ, lao đến đánh mạnh vào ba thần thông Thủ Cốt của Dương Bách Xuyên.  

Gần như là 360 độ không góc chế, hoàn toàn bao phủ cả ba thần thông Thủ Cốt của Dương Bách Xuyên vào trong đồ án âm dương, ánh sáng dựng lên chói mắt.  

Đồng thời cũng cuốn công kích lôi điện và lưỡi dao gió vào trong, bao gồm bản thân của Dương Bách Xuyên cũng bị đồ án âm dương chói mắt của Giản Hóa Phàm bao phủ.  

Một vài loại hạng người đầu cơ trục lợi ở bên ngoài không công kích Dương Bách Xuyên mà là chờ đợi xem diễn.  

Khi bọn hắn nhìn thấy Giản Hóa Phàm thi triển ra đồ án âm dương, một đám trừng to mắt, có người nhận ra thần thông, kinh hô: “Là thuật  m Dương Thiết Thiên, thần thông trấn phái của  m Dương Tông, không ngờ có thể làm Giản Hóa Phàm dùng ra thần thông này, Dương Bách Xuyên này không đơn giản.”  

Có người nói tiếp: “Không đơn giản cũng vậy, thuật  m Dương Thiết Thiên, thần thông trấn phái của  m Dương Tông, nghe đồn được tổ sư khai phái  m Dương Tông sáng chế, truyền thừa hơn 3000 năm. Hơn 3000 năm trước, Sơn Hải Giới còn tồn tại đại tu sĩ, không giống bây giờ ngay cả một người tu chân Xuất Khiếu kỳ cũng hiếm thấy. Dương Bách Xuyên này có thể ép Giản Hóa Phàm dùng ra thuật  m Dương Thiết Thiên này cũng coi như kỳ tài ngút trời, đáng tiếc hắn không chống được.”  

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói uy lực của thuật  m Dương Thiết Thiên, xem ra Dương Bách Xuyên phải ngã xuống…”  

Đám người bên ngoài khe khẽ nói nhỏ.  

Giữa sân, Dương Bách Xuyên không hề sợ, hắn cũng không trông cậy vào việc ba thần thông Thủ Cốt và lôi điện cùng lưỡi dao gió có thể bắt lấy Giản Hóa Phàm.  

Rất nhanh Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được sự lợi hại của thuật  m Dương Thiết Thiên của Giản Hóa Phàm. Ba thần thông Thủ Cốt và thuật lôi điện, lưỡi dao gió cũng bị Giản Hóa Phàm hóa giải.  

Nếu tu vi của hắn và Giản Hóa Phàm giống nhau, ba thần thông Thủ Cốt đã đủ để xử lý Giản Hóa Phàm.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, trong tay cầm kiếm Đồ Long, chuẩn bị sẵn sàng để ứng đối.  

Khi hắn cảm nhận được thuật  m Dương Thiết Thiên của Giản Hóa Phàm đang hướng về mình với tốc độ cực nhanh, vội vàng thúc giục giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, phòng ngự đạt đến đỉnh cấp.  

Sau đó di chuyển dưới chân, đột nhiên nhằm vào Giản Hóa Phàm, sử dụng sức mạnh của ngũ hành trong thiên địa.  

“Mượn ngũ hành thiên địa chi uy, trấn áp!”  

Trong lĩnh vực, Dương Bách Xuyên dùng tất cả để vận dụng lực lượng, sức mạnh của nguyên tố ngũ hành thiên địa được phát huy đến mức mạnh nhất, trong nháy mắt chuyển hóa, sức mạnh như dời non lấp biển bao trùm lấy Giản Hóa Phàm.  

Cùng lúc đó, long lân vẫn luôn được nuôi dưỡng trong đan điền của hắn bay vèo ra ngoài, giống như sao băng cắt qua phía chân trời, nổ bắn về phía Giản Hóa Phàm.  

Thân thể của Dương Bách Xuyên cũng giống như mũi tên nhọn, thân pháp thần thông bay nhanh lao vào Giản Hóa Phàm, kiếm Đồ Long lập lòe ánh sáng bạc, khí lạnh bức người, kiếm khí Huyền Hoàng không gì chặn được, một kiếm mang ra kiếm ý phá vỡ núi non.  

Sau khi thuật  m Dương Thiết Thiên mà Giản Hóa Phàm lấy làm tự hào đánh vỡ uy lực của ba thần thông Thủ Cốt và lôi điện, lưỡi dao gió, trong lòng vừa mới nảy sinh sự đắc ý, không nghĩ đến một hơi thở ngũ hành thiên địa cường đại hơn ập đến trên người ông ta, sắc mặt biến đổi, phun máu.  

“Phụt!”  

Phun ra một ngụm tinh huyết, gào to: “Phá!”  

Lúc này Giản Hóa Phàm tự thiêu đốt tinh nguyên của bản thân để phá vỡ uy áp ngũ hành của Dương Bách Xuyên.  

“Ầm đùng!”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi