SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nói run rẩy và ánh mắt lo lắng của Diệp Vô Tâm, trong lòng ấm nóng, giơ tay nắm chặt lấy tay của Diệp Vô Tâm: “Không có việc gì!”

Được Diệp ma đầu quan tâm lo lắng, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất hạnh phúc, có Lê Nặc ở bên cạnh, hắn cũng không tiện quá lộ liễu, chỉ dịu dàng đáp lại Diệp Vô Tâm một tiếng, ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả.  

“Không sao, không sao.”  

Diệp Vô Tâm cũng lấy lại tinh thần, mặt nàng đỏ lên, nàng cũng không biết bản thân mình làm sao vậy, vừa nghe tin Dương Bách Xuyên bị cao thủ Nguyên Anh trung kỳ bao vây tấn công. Trong lòng nàng lập tức rối loạn, hiện tại nhìn thấy Dương Bách Xuyên không sao, trái tim đang treo lơ lửng của nàng rốt cuộc cũng buông xuống.  

Advertisement

Mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy Diệp Vô Tâm, đột nhiên hắn nghĩ tới làm thế nào để tiếp tục chủ đề đang nói dở với Lê Nặc.  

Vừa rồi còn chỉ có một mình đơn độc nên hắn cũng không dám tin tưởng Lê Nặc để theo bà đi tìm đạo cung La Phù, nhưng hiện tại Diệp Vô Tâm xuất hiện, Dương Bách Xuyên lại kiên định.  

So với Lê Nặc thì Dương Bách Xuyên tin tưởng Diệp Vô Tâm hơn.  

Advertisement

Không vì cái gì khác, đơn giản là Diệp ma đầu không ngại nguy hiểm, năm lần bảy lượt cứu hắn là đủ rồi, đừng nói tới trong sâu thẳm trái tim, Dương Bách Xuyên luôn có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được với Diệp ma đầu.  

Vì thế hắn chuẩn bị gọi Diệp Vô Tâm đi cùng, đương nhiên với điều kiện Lê Nặc sẽ đồng ý, nhưng chắc là bà sẽ không từ chối.  

Vừa nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên đã hỏi Lê Nặc: “Lê tỷ tỷ, ta đồng ý để chồn nhỏ đi tìm đạo cung  La Phù với tỷ, nhưng ta có một điều kiện, mong Lê tỷ tỷ đáp ứng.”  

Lê Nặc giật mình, sau đó đáp: “Ngươi nói.”  

“Ta muốn để Diệp Vô Tâm cùng đi.” Dương Bách Xuyên nói thẳng.  

Lê Nặc cười híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên, bà biết để Diệp Vô Tâm cùng đi đồng nghĩa với việc thương hội Thiên Diệp sẽ tham gia, nghĩ lại thì cũng không có gì, dù sao thì quan hệ của thương hội Thiên Diệp với thành Tán Tu cũng không tệ, cha của Diệp Vô Tâm – Diệp Vô Đạo là người rất khá, sau khi nhìn Diệp Vô Tâm đang đứng ở một bên, Lê Nặc cười cười: “Tiểu nha đầu này không tồi, để nàng đi thêm coi như là mở mang đầu óc.”  

“Đa tạ Lê tỷ tỷ.” Dương Bách Xuyên vui mừng nói.  

Mà Diệp Vô Tâm nghe vậy thì có chút hoài nghi: “Lê tỷ tỷ, hai người đang nói chuyện gì vậy.”  

Lê Nặc cười đáp: “Để Dương đệ đệ nói cho ngươi đi.”  

Dương Bách Xuyên nói cho Diệp Vô Tâm nghe chuyện mình và Lê Nặc muốn đi tìm đạo cung La Phù, trong lòng Diệp Vô Tâm thoáng chút vui vẻ, nàng vốn tinh quái nhưng lại rất thông minh, đương nhiên hiểu được Dương Bách Xuyên để nàng đi cùng, chứng minh trong lòng hắn rất tin tưởng nàng.  

Ba người nói chuyện một lúc, Diệp Ninh cưỡi thuyền phi hành mang theo sáu người hộ vệ của Diệp Vô Tâm tới, sau khi tập chung đông đủ, Lê Nặc đề nghị đi tới đỉnh núi, nơi mà cung điện La Phù tồn tại.  

…  

Theo như lời của Lê Nặc thì vị trí cung điện La Phù nằm ở một nơi nào đó sâu bên trong ngọn núi, chỉ có một mình bà biết, Dương Bách Xuyên đương nhiên lựa chọn tin Lê Nặc, hắn cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi theo bà là được.  

Một đoàn người cộng lại cũng gần mười chín người.  

Phía Lê Nặc có thêm mười người, bên Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm chín người, trong đó sáu người hộ vệ của Diệp Vô Tâm có tu vi Kim Đan hậu kỳ được xem là thấp nhất, cộng thêm cao thủ luyện khí sư Diệp Ninh, đừng nghĩ tu vi của Diệp Ninh là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng Lê Nặc lại rất tôn trọng ông.  

Ở Sơn Hải Giới, luyện khí sư là một chức nghiệp vô cùng khan hiếm, được rất nhiều người nịnh bợ.  

Cả đoàn người ngồi trên phi hành thuyền của Diệp Ninh để xuất phát, Dương Bách Xuyên thì cưỡi Yêu Vương Tiểu Bạch của mình.  

Khoảng chừng sau ba canh giờ, theo lời chỉ dẫn của Lê Nặc, mọi người xuất hiện tại một đỉnh núi.  

Sâu bên trong núi La Phù là một dãy núi kéo dài. Vô số các đỉnh núi, có rất nhiều ngọn núi còn không có tên, trông có vẻ không hề tầm thường.  

Lê Nặc chỉ tay vào ngọn núi cũng không tính là cao, khoảng tầm một trăm trượng. Trên núi cỏ cây mọc um tùm, những ngọn núi như vậy có thể nhìn thấy khắp nơi trong dãy La Phù, nếu như bà không nói ngọn núi này là con đường để tiến vào đạo cung La Phù, quyển da thú trong tay bà không chỉ ra thì chẳng ai để ý tới một ngọn núi như vậy.  

Trong mắt của tất cả mọi người, đây chính là một dãy núi không thể nào bình thường hơn, chẳng có chỗ nào đặc biệt, vì vậy ngay cả yêu thú cũng không phát hiện ra.  

Rất khó để tin, ngọn núi này chính là con đường tiến vào đạo cung La Phù, nhưng Lê Nặc lại cực kỳ chắc chắn: “Dương đệ, ngọn núi này tuyệt đối không sai, đây chính là đỉnh núi mà trong quyển da thú của ta đã ghi chép lai.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi