SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi uy hiếp thành công, Dương Bách Xuyên buông cô ta ra, đứng ở ngoài xe, nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang gào thét lao đến.  

Trong phút chốc Ninh Kha đã mặc xong quần áo, đi ra khỏi xe, đỏ mặt trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Chuyện hôm nay nếu anh dám nói ra ngoài, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, Dương Bách Xuyên tôi nhớ kỹ anh.”  

“Ha ha, tôi cũng nhớ kỹ Ninh Kha cảnh sát, về nhà tu dưỡng cho tốt, mất máu quá nhiều không phải chuyện tốt.” Thật ra Dương Bách Xuyên cũng chỉ muốn đùa cô ta.  

“Không cần anh lo.”  

“Ha hả.”  

Trong khi hai người đang đấu võ mồm, cảnh sát dừng lại, chiếc xe đầu tiên có một người đàn ông trung niên bước xuống, Ninh Kha đi qua cúi chào nói: “Cục trưởng Cao.”  

“Ninh Kha, cô thế nào rồi? Nhanh chóng gọi chữa bệnh và chăm sóc lại đây.” Người đàn ông trung niên nói với người bên cạnh, vẻ mặt của ông ta rất khẩn trương.  

Đối với Ninh Kha, Cao Văn Thái cung phụng giống như tổ tông, cố tình tính cách của tổ tông này quá hiếu thắng. Nếu cô ta xảy ra sơ xuất gì, Cao Văn Thái phải ngồi khóc, không có người biết bối cảnh sau lưng tổ tông này, nhưng ông ta biết rất rõ ràng.  

Lúc trước nghe trong điện thoại cô ta nói bị súng lục bắn, suýt chút nữa Cao Văn Thái bị dọa ngất xỉu, vội vàng chạy đến.  

Lúc này nhìn đến vết máu trên người cô ta, miễn bàn có bao nhiêu khẩn trương.  

“Cục trưởng Cao, ngài đừng lo lắng, tôi không có việc gì, cũng may hôm nay có… Có Dương Bách Xuyên này đã cứu tôi, cũng là anh ta bắt giữ hai tên tội phạm.”  

Lời nói của Ninh Kha là thật, không ôm công lao lên trên người mình.  

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra cho Ninh Kha, cũng nói không có trở ngại gì, chỉ mất máu quá nhiều, trở về tu dưỡng một thời gian là khỏe.  

Hơn nữa không ngừng tán thưởng người chữa khỏi vết thương cho Ninh Kha là thần y.  

Qua những gì bác sĩ nói, Cao Văn Thái vô cùng biết ơn Dương Bách Xuyên, thân thiết bắt tay cảm ơn Dương Bách Xuyên. Ông ta thiệt tình cảm ơn, nếu không có Dương Bách Xuyên, hôm nay Ninh Kha sẽ gặp nguy hiểm. Nếu cô ta xảy ra chuyện, chức cục trưởng này ông ta cũng khỏi làm.  

Dương Bách Xuyên biết đối phương là người đứng đầu công an Cố Đô, nói vài câu về trường hợp hiện trường, sau đó lấy lời khai, coi như xong việc.  

Trước khi đi Cao Văn Thái để lại số điện thoại, nói về sau chắc chắn phải mời anh một bữa cơm.  

Dương Bách Xuyên cũng sốt ruột muốn về nhà, hôm nay xảy ra chuyện chậm trễ thời gian ban ngày, trời đã đến hoàng hôn.  

Hai tên tội phạm cũng bị dẫn đi, qua lời của bác sĩ Ninh Kha cũng biết được tình huống hôm nay của chính mình rất nguy hiểm. Biết nếu không có Dương Bách Xuyên, có lẽ cô ta thật sự sẽ quang vinh hy sinh, cũng hiểu rõ một loạt hiểu lầm lúc trước cũng không trách Dương Bách Xuyên được.  

Nhưng trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc, hơn nữa… Hôm nay bị Dương Bách Xuyên sàm sỡ từ đầu đến cuối, cảm giác trong lòng cứ quái quái.  

“Cảm ơn tên khốn kiếp.” Nói xong đỏ mặt chui vào xe, rời đi.  

“Tên khốn kiếp? Cảm ơn?” Dương Bách Xuyên nhìn đám người rời đi, lời này của cô nàng là cảm ơn? Hay là không cảm ơn? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi