SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong nhà họ Trần, Trần Tam chẳng sợ ai mà chỉ sợ duy nhất mình chú út của gã. Bởi vì chú út ra tay tàn nhẫn, lúc đánh người giống hệt Dương Bách Xuyên bây giờ, lúc nào cũng cười híp mắt tẩn đối phương.  

Lúc này gã chỉ mong chút út mau đến rồi chặt tên Dương Bách Xuyên này thành tám mảnh.  

Tính thời gian thì chắc là cũng sắp đến rồi.  

Dương Bách Xuyên không cảm thấy gì, nhưng Cung Lăng Phong và Dư Giai ở bên cạnh thì sợ hết hồn. Nhất là khi nghe thấy xung quanh có người kể về nhà họ Trần và Trần Bảy Roi, hai người đều cảm thấy lần này sắp to chuyện rồi.  

Trái tim đập thình thịch.  

Mấy bạn học đi cùng thân ai nấy lo, người thì lén chuồn mất, kẻ thì mượn cớ đi WC rồi biến luôn.  

Dương Bách Xuyên không có ý kiến gì về việc này, đi thì đi thôi, dù sao quan hệ giữa anh và bọn họ cũng không thân thiết.  

Chỉ có hai người ở lại là Cung Lăng Phong và Dư Giai.  

Cung Lăng Phong thấy Dương Bách Xuyên quyết tâm động tới nhà họ Trần thì không cuống nữa, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.  

Dư Giai biết chuyện này do mình mà ra, cùng lắm thì tìm người nhà vậy.  

Trong lòng cô trào dâng một cảm giác kỳ lạ, không hiểu sao khi nhìn Dương Bách Xuyên cô lại cảm thấy rất an toàn. Đồng thời, cô thầm hỏi trong lòng: đây là Dương Bách Xuyên dễ ngượng ngùng và kiệm lời ngày xưa ư?  

Dương Bách Xuyên biết hôm nay mình đánh Trần Tam, muốn chạy không thành vấn đề, nhưng nhà họ Trần là thế gia vọng tộc ở huyện Cổ, cho dù anh về nhà thì người ta cũng tìm tới tận cửa.  

Anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc chú út Trần Bảy Roi mà Trần Tam nhắc đến có phải là cổ võ giả hay không.  

Anh nhìn Cung Lăng Phong và Dư Giai rồi nói: "Đừng lo, tất cả đã có tôi, chúng ta tìm một phòng riêng ngồi đợi Trần Bảy Roi là được."  

Cung Lăng Phong và Dư Giai nghe giọng điệu thờ ơ của Dương Bách Xuyên đều cảm thấy nhức đầu.  

Rốt cuộc là anh lấy đâu ra tự tin?  

Nhưng chuyện đã đến nước này, Cung Lăng Phong không nghĩ nhiều nữa. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi đến đâu tính đến đó vậy.  

Không hiểu sao khi nghe thấy câu nói rất bình thường kia của Dương Bách Xuyên, anh ta lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.  

Từ hồi đi học Cung Lăng Phong toàn dẫn theo đám Dương Bách Xuyên đánh nhau trốn học, bản thân anh ta chính là một phần tử hiếu chiến.  

Lúc này anh ta thật sự không sợ hãi gì hết, đi tìm nhân viên phục vụ thuê một phòng riêng.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên híp mắt nói với Trần Tam: "Đi thôi cậu ba nhà họ Trần, chúng ta đến phòng riêng chờ chút út của mày nào. Yên tâm đi, hôm nay tao sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mày.  

Lúc này Trần Tam hơi thấp thỏm khi thấy Dương Bách Xuyên thờ ơ như thế, tuy gã hồ đồ nhưng không phải đồ ngu mất não.  

Gã nhìn Dương Bách Xuyên, thầm nghĩ trong lòng: "Người này nhất định có cơ to hoặc là có chỗ dựa khác, chỉ mong chú út đến đây có thể áp đảo đối phương."  

Gã không dám chạy, ngoan ngoãn đi theo Dương Bách Xuyên vào phòng riêng.  

Sau khi mấy người ngồi xuống, Dương Bách Xuyên lạnh nhạt nhìn Trần Tam đang định ngồi: "Tao cho mày ngồi chưa? Đứng sang một bên đi, chướng mắt."  

Trần Tam vô cùng nhục nhã, muốn chửi ầm lên nhưng không dám, ngoan ngoãn đứng vào một góc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi