SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong lúc nói chuyện Tiểu Phượng Hoàng giơ bàn tay nhỏ bé lên chỉ về phía Dương Bách Xuyên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trắng, không hề có vẻ sợ hãi.

Thiếu niên áo trắng nhìn Tiểu Phượng Hoàng, khẽ mỉm cười nói: "Tất nhiên là tới từ đâu thì trở về chỗ đó, có điều Tiểu Phượng Hoàng cứ yên tâm, bổn quân sẽ không hại hắn, nhưng hiện tại hắn có nguy cơ bị cắn trả hóa ma, không thích hợp ở lại Sơn Hải Giới. Bổn quân trấn thủ Sơn Hải Giới không hi vọng Sơn Hải Giới xuất hiện một ma đầu, chỉ có thể để hắn quay về nơi hắn đến mới chính là lựa chọn tốt nhất cho hắn và Sơn Hải Giới.

Nếu như ngươi lo lắng cho hắn có thể tặng hắn một giọt tinh huyết phượng hoàng, sau này có duyên thì các ngươi sẽ gặp lại nhau. Ngươi thân là chim thần phượng hoàng có ký ức truyền thừa, tất nhiên sẽ hiểu chẳng có lý gì bổn quân lại lừa gạt ngươi. Đưa hắn rời khỏi Sơn Hải Giới mới có thể dẹp yên nguy cơ hắn hóa ma."

Tiểu Phượng Hoàng nghe vậy thì gật đầu như ông cụ non, không nhiều lời, duỗi bàn tay nhỏ bé vung lên một cái, một giọt máu màu tím nhạt lập tức tiến vào ấn đường của Dương Bách Xuyên.

Sau đó Tiểu Phượng Hoàng ôm chồn nhỏ trong ngực hơi khom người với thiếu niên áo trắng: "Làm phiền chân quân đưa ca ca ta đi!"

"Không cần khách sáo, ngươi gọi ta là Hóa Thê Lương là được." Thiếu niên áo trắng đối mặt với Tiểu Phượng Hoàng cuối cùng cũng nói ra tên của mình - Hóa Thê Lương.

Hóa Thê Lương nói xong thì hai tay vung vẩy với cổ yêu hồn quấn trên người Dương Bách Xuyên, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra hơn ngàn tia pháp quyết.

Ngay sau đó, sau lưng Dương Bách Xuyên, không gian bắt đầu vặn vẹo, ánh sáng bùng nổ, xuất hiện một cánh cửa.

Đồng tử của lão ma tước chợt co lại, bà ta nhìn ra thiếu niên áo trắng vậy mà đang sử dụng sức mạnh không gian, khỏi phải nói trong lòng chấn động bao nhiêu."

"Đi!"

Hóa Thê Lương bắt thủ ấn cách không đẩy Dương Bách Xuyên một cái, cơ thể của Dương Bách Xuyên lập tức tiến vào cánh cửa không gian rồi biến mất không thấy gì nữa, sau đó biểu cảm trên mặt Hóa Thê Lương hơi thay đổi, tầm mắt nhìn thoáng qua cơ thể Ân Tĩnh An nằm dưới đất, vung tay lên lấy ra một cái bình gốm màu đen từ trên người Ân Tĩnh An, cười lẩm bẩm: "Đúng là một tiểu tử si tình, vậy bổn quân cũng giúp ngươi một lần, sau này gặp lại tiểu tử ngươi nợ Hóa Thê Lương ta một nhân tình."

Sau khi nói xong Hóa Thê Lương cũng đưa bình gốm màu đen vào cánh cửa không gian, sau đó hắn ta thu tay lại, cánh cửa không gian lập tức biến mất.

Không biết qua bao lâu, trong mơ mơ màng màng Dương Bách Xuyên mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là khát nữa, cảm giác vô cùng vô cùng muốn uống nước.  

Chuyện này với tu chân giả đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh như anh là cực kỳ không hợp lý.  

Cảm giác đói khát đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện, hình như từ lúc bắt đầu bước vào tu chân đã không có cảm giác này nữa.  

Sau khi trong cơ thể tu chân giả sinh ra chân khí có thể thỏa mãn chức năng vận chuyển cơ thể, chỉ có người bình thường mới có thể cảm thấy đói khát.  

Vì vậy trong lòng Dương Bách Xuyên thấy vô cùng kỳ lạ, một lát sau cuối cùng ý thức của anh cũng rõ ràng, trong đầu nhớ lại tất cả.  

Anh nhớ sau khi Ân Tĩnh An cắn nuốt bình gốm phong ấn Thu Nhi, đầu anh lập tức nổ tung, trong lòng tràn đầy ý nghĩ giết chóc, một lòng chỉ nghĩ tới chuyện giết chết Ân Tĩnh An, báo thù cho Thu Nhi.  

Sau đó hình như anh Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói muốn xử lý Ân Tĩnh An phải cắn nuốt Yêu Hồn Châu, kế tiếp anh liền cắn nuốt cả tám viên Yêu Hồn Châu. Về việc này sư phụ còn nhắc nhở anh không được cắn nuốt quá nhiều Yêu Hồn Châu, anh ngược lại còn mắng lão già một câu.  

Sau đó quả thật tám viên Yêu Hồn Châu đã sinh ra sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, không nằm trong tầm kiểm soát của anh, mà ý thức của anh cũng dần dần biến mất. Trong mơ hồ anh nhớ hình như anh đã giết chết Ân Tĩnh An, nhưng sau đó tám viên Yêu Hồn Châu cũng bộc phát cắn trả, sau cùng ý thức cũng biến mất, quên hết tất cả.  

Chỉ có điều anh biết lúc ấy anh ở thành Yêu Quang, nhưng bây giờ nơi anh đang ở toàn là sa mạc mênh mông bát ngát, còn có cây hồ dương vươn mình trong cát.  

"Đây là... Chẳng lẽ mình đang nằm mơ ư?" Dương Bách Xuyên nhìn sa mạc mênh mông tự hỏi, giờ phút này anh đang ở trong sa mạc, hoàn toàn không dính dáng gì tới thành Yêu Quang.  

"Ọt ọt!"  

Lúc này trong bụng truyền tới một tiếng kháng nghị, khóe miệng cũng khô nứt vô cùng muốn uống nước như trước.  

"Nhất định là nằm mơ rồi, mình đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, sao lại đói bụng khát nước được?"  

Dương Bách Xuyên cười khổ tự nói, nhưng ngay sau đó sắc mặt anh trắng bệch.  

Bởi vì anh phát hiện đói bụng và khát nước là chân thật, cảm giác này không lừa được người, hơn nữa quan trọng nhất là anh phát hiện một thân tu vi của mình không còn, giống như đã hoàn toàn biến thành một người bình thường.  

"Điều này... làm sao có thể?"  

Một lát sau, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng xác định không phải là mơ, là tồn tại chân thật.  

Tất cả đều là sự thật, sa mạc là thật, cây hồ dương là thật, anh đói khát là thật, một thân tu vi không còn cũng là thật...  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi