SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đương nhiên chuyện này chỉ như một bữa ăn sáng đối với thầy trò Dương Bách Xuyên mà thôi. Thân là tu chân giả, nếu như họ bị mắc kẹt ở trong sa mạc, vậy đó mới là một trò cười.  

Tuy rằng tu vi của Dương Bách Xuyên đã tạm thời biến mất nhưng đồ đệ Vương Tông Nhân của anh lại là tu vi Kim Đan trung kỳ hàng thật giá thật, nếu không có bất ngờ nào xuất hiện trên trái đất, tu vi hiện giờ của Vương Tông Nhân không khác gì một vị thần tiên trên trời.  

Về phần Dương Bách Xuyên, tuy rằng hiện tại nhìn anh không khác gì người thường - sẽ đói khát, nhưng anh không sợ mình sẽ chết đói, bởi vì trên người anh có La Phù Động Thiên, có bình Càn Khôn, dù anh có ở trong sa mạc một trăm năm hay một ngàn năm thì cũng không bị đói chết, khát chết.  

Hai thầy trò đi khoảng ba tiếng đồng hồ, trong tầm mắt xuất hiện một quốc lộ sa mạc, có bảng hướng dẫn biểu thị rằng quốc lộ sa mạc này là quốc lộ cấp bậc sa mạc di động, kéo dài từ Aral đến địa khu Hoà Điền.  

(*)Aral là một thành phố cấp huyện của khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Thành phố không trực thuộc địa khu nào và nằm trên sa mạc Taklamakan (*) Hòa Điền là một địa khu thuộc khu tự trị Uyghur Tân Cương, Trung Quốc.  

Dương Bách Xuyên khăng khăng hành động giống như người thường, điều này khiến Vương Tông Nhân thân là đồ đệ thấy hơi buồn bực. Nếu làm theo cách của cậu ta, trực tiếp mang theo sư phụ ngự kiếm phi hành, giờ hai người họ đã ra khỏi sa mạc từ lâu rồi, nhưng mà cậu ta chỉ buồn bực trong lòng chút thôi, sư phụ nói gì thì cậu ta sẽ làm theo như thế, không oán trách anh thật, mà còn không dám oán trách ấy chứ.  

Đến quốc lộ rồi thì tiện hơn, sẽ có xe đi ngang qua.  

Lúc đứng chờ xe, lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, anh lấy hai chiếc túi du lịch từ trong không gian bình Càn Khôn ra, một cái đeo trên lưng mình, một cái đưa cho Vương Tông Nhân nói: "A Nhân đeo lên đi, hai chúng ta một thân một mình xuất hiện trong sa mạc như vậy, không ngụy trang thành phượt thủ xin quá giang thì không ai dám dừng xe cho chúng ta đi nhờ đâu."  

"Vẫn là sư phụ cẩn thận." Vương Tông Nhân cười đeo túi du lịch lên lưng.  

Lúc hai thầy trò đang nói chuyện, một chiếc xe bán tải màu trắng dần dần đến gần, sau khi Vương Tông Nhân vẫy tay, xe bán tải dừng lại bên cạnh hai thầy trò.  

Tài xế là một ông chú người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, tuổi chừng năm mươi. Ông chú hạ kính xe xuống rồi thò đầu ra ngoài, nhìn thầy trò Dương Bách Xuyên rồi dùng tiếng phổ thông kiểu Tây Vực nói: "Ai! Anh bạn, hai người là khách du lịch à, định đi đâu đó?"  

Gương mặt ông chú mang theo nụ cười, cũng không hề sốt ruột chút nào, điều này khiến Dương Bách Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thường thì mấy ca xin quá giang nửa đường như thế này, đặc biệt là những người trẻ tuổi như bọn họ mà xin đi nhờ, các tài xế rất ít khi dừng xe, cũng may ông chú người dân tộc Duy Ngô Nhĩ này có vẻ rất nhiệt tình, anh vội vàng nói: "Chú ơi, hai bọn tôi muốn đến Hoà Điền, không biết có tiện đường không?"  

"Đi lên đi, trùng hợp là tôi cũng đang trên đường tới Hoà Điền, mấy thanh niên như hai cậu toàn thích đi loạn thôi, trời sắp tối rồi, sa mạc không an toàn đâu!" Ông chú khẽ cười ra hiệu cho hai người lên xe.

Ông chú Tây Vực trên xe rất nhiệt tình và thân thiện, cũng là tính tình luôn mồm luôn miệng, vừa lái xe vằ trò chuyện với sư phụ Dương Bách Xuyên.  

Về việc này, Vương Tông Nhân vốn ít nói, hơn nữa cậu ta ngồi đằng sau, chỉ có thể để sư phụ Dương Bách Xuyên nói chuyện với chú tài xế, không thể để sự nhiệt tình của người ta lãng phí đúng không?  

Hơn nữa sắc trời cũng đã gần hoàng hôn, trời mùa hè lúc nào cũng vậy, mùa hè ở Tây Vực chênh lệch hơn hai tiếng với nội địa, bình thường vào mùa hè thì khoảng tám giờ tối bầu trời nội địa đã tối đen, ở Tây Vực phải hơn mười đêm bầu trời mới tối.  

Để chú tài xế được tỉnh táo nên Dương Bách Xuyên cũng muốn nói chuyện phiếm với ông ấy.  

Trong lúc hai người trò chuyện Dương Bách Xuyên biết chú tài xế tên là Maimaiti Uliman, tên quá dài nên anh trực tiếp gọi ông ấy là chú Maimaiti. Ông ấy là người chăn nuôi gia súc bên Nam Cương, bình thường cũng làm chút buôn bán nhỏ, mang theo một ít đồ da lông tới bên Hòa Điền, lúc trở lại đổi thành ngọc Hòa Điền.  

Trên đường đi chú Maimaiti luôn miệng nói quốc gia tốt, sữa chữa đường từ Aral bọn họ tới Hòa Điền, giúp bọn họ tiết kiệm rất nhiều thời gian đến thủ phủ Urumqi.  

Ông ấy hỏi hai thầy trò Dương Bách Xuyên đến muốn đến chỗ nào ở Hòa Điền.  

Dương Bách Xuyên cười đáp: "Chúng tôi chuẩn bị đến thẳng sân bay Hòa Điền, sau đó trực tiếp về nhà."  

"Vậy các cậu chỉ có thể trung chuyển đến Urumqi, ở Urumqi mới có chuyến bay đến thành phố lớn..."  

...  

Trên đường đi trong lúc trò chuyện với chú Maimaiti bất tri bất giác lúc trời gần chuyển thành một màu đen thì đã tới Hòa Điền.  

Trên đoạn đường này Dương Bách Xuyên cũng thông qua ông chú người Tây Vực này có một hiểu biết về Tây Vực, kỳ thật đa số người Tây Vực vẫn vô cùng thân thiện và nhiệt tình, giống như chú Maimaiti, lúc xuống xe chia tay Dương Bách Xuyên còn cho ông ấy tiền xe ngỏ ý cảm ơn.  

Nhưng ông chú này lại nhất quyết không cần, còn nói xe nhà mình thuận đường cần tiền cái gì, tất cả mọi người là bạn bè một nhà Duy Ngô Nhĩ các kiểu, Dương Bách Xuyên nghe mà trong lòng cũng tràn ngập cảm khái.  

Nếu chú Maimaiti đã không muốn lấy tiền thì Dương Bách Xuyên cũng không cố tình gây sự, anh đưa tay vào ba lô, trong lòng hơi động lấy ra ba quả Hồng Hương từ không gian bình Càn Khôn đưa cho ông ấy tỏ ý cảm ơn.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên còn muốn tặng ông chú nhiệt tình này một quả linh đào, thế nhưng cân nhắc đến việc người bình thường không chịu nổi linh khí không lồ bên trong linh đào nên đổi thành quả hồng hương cho ông ấy.  

Cho đến hôm nay, quả hồng hương trong bình Không gian đã được rót nước Sinh Mệnh và linh khí tẩm bổ, hóa thành linh quả chân chính, chỉ cần chú Maimaiti ăn vào, lúc ông ấy lớn tuổi bảo vệ ông ấy khỏe mạnh hoàn toàn không thành vấn đề.  

Sau khi chào tạm biệt ông chú Tây Vực nhiệt tình này, thầy trò Dương Bách Xuyên dứt khoát tìm một khách sạn ở lại, chuẩn bị công khai ngồi máy bay đến Urumqi trước sau đó về nhà.  

Sau khi vào khách sạn Dương Bách Xuyên lấy điện thoại từ trong bình Càn Khôn ra sạc pin, muốn gọi về nhà, nhưng mới động vào một cái thì anh cười khổ mộ trận. Điện thoại di động, máy tính bảng vân vân, phàm là đồ dùng hiện địa thì trên cơ bản vào bổi tối trước khi tới núi La Phù đã bị Diệp Vô Tâm cưỡng ép lấy mất, chỉ để lại cho anh một ít tiền mặt.  

Nữ ma đầu kia cảm thấy rất hứng thú với đồ hiện đại, Dương Bách Xuyên bèn đưa đồ ở trong bình Càn Khôn cho nàng, bao gồm cả điện thoại cũng bị lấy đi.  

Dựa vào trí nhớ của Dương Bách Xuyên, tất nhiên trong đầu anh nhớ rõ số điện thoại của mấy cô gái, vốn anh muốn dùng điện thoại của khách sạn để gọi, nhưng lúc cầm điện thoại lên lại thở dài một tiếng, vẫn đặt điện thoại xuống.  

Chỉ chớp mắt đã sáu năm trôi qua, anh không dám đảm bảo những cô gái kia của mình có còn chờ anh hay không?  

Hay nói cách khác là bọn họ tưởng mình đã chết rồi...?  

Kỳ thật trong lòng anh rất muốn rất muốn gọi cho nhà anh cả, nhưng anh không dám, sợ nghe thấy tin tức gì xấu nên dứt khoát không gọi, trở về tự mình đi xem.  

Dương Bách Xuyên nằm trên giường không ngủ cả đêm, trong đầu anh nhớ bà nội, không biết sức khỏe bà nội thế nào? Liệu sau khi biết mình mất tích có lo lắng hay không... Tính ra thì bây giờ bà nội đã tám mươi lăm tuổi rồi... Mắt Dương Bách Xuyên ướt át, từ khi anh tu chân, hay nói cách khác là từ khi lên đại học hình như không thật sự ở lại bên cạnh bà nội để báo hiếu.  

Còn em gái anh - Dương San San cũng đã tốt nghiệp đại học từ lâu, tính ra cũng sắp ba năm trôi qua rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi