SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lý Đại Nghị hiện giờ đã là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, khi anh ta hóa thành gió thì va chạm không hề nhẹ nhàng chút nào, những người đứng ở cửa thang máy chịu đau đến độ kêu rên không ngừng.  

Lưu Tích Kỳ mở to hai mắt nhìn, trong lòng vô cùng tức giận. Những người hôm nay mà anh ta tiếp đãi thật ra là người trong một tập đoàn tài chính vô cùng hùng hậu về thực lực của  u Mỹ. Vân Kỳ trải qua 6 năm phát triển, tuy rằng đã đi ra quốc tế thành công nhưng  Lưu Tích Kỳ cũng không dừng chân. Trong lòng anh ta, anh em cột chèo của anh ta là Dương Bách Xuyên mất tích, anh ta lại càng thêm muốn xử lý chuyện của Vân Kỳ đâu ra đấy, đi về phía đỉnh cao.  

Bước tiếp theo chính là từ tập đoàn quốc tế hóa phát triển trở thành tập đoàn tài chính thương nghiệp lớn bá chủ. Hôm nay những người anh ta tiếp đãi chính là cơ hội để Vân Kỳ tiến đến bước đó. Nếu lần này hợp tác thành công thì đó chính là bước đầu để Vân Kỳ bước vào giới tập đoàn tài chính. Vì điều này mà Lưu Tích Kỳ đã chuẩn bị suốt hai năm, hôm nay tiếp xúc đàm phán là một sự bắt đầu, hết thảy mới vừa bắt đầu, vô cùng quan trọng. Anh ta không ngờ tên khốn không có mắt nào đó lại đẩy ngã khách luôn.  

Lưu Tích Kỳ vô cùng tức giận, trong lúc đang vội vàng nâng khách dậy và nhận lỗi, Lưu Tích Kỳ cũng nhìn xem tên khốn vọt vào thang máy là ai? Là ai mà lại dám lỗ mãng to gan vậy hả?  

Ngay sau đó Lưu Tích Kỳ trông thấy Lưu Đại Nghị đang đứng trong thang máy với vẻ vô cùng kích động, mặt mũi đỏ bừng.  

Anh ta cố nén cơn giận mà trầm giọng nói với Lý Đại Nghị đang ở trong thang máy: “Đại Nghị, sao anh lại như thế? May xin lỗi ngài Smith.”  

Giờ phút này Lưu Tích Kỳ còn đang nghĩ chuyện hợp tác là cái quan trọng nhất.  

Mà Lý Đại Nghị ở trong thang máy bị Lưu Tích Kỳ quát cho một tiếng mới hoàn hồn được một chút. Nhìn thấy Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị há mồm định nói gì đó nhưng do quá kích động mà không nói nổi nên lời, anh ta đơn giản kéo Lưu Tích Kỳ vào trong thang máy luôn.  

“Cậu… Cậu ấy đã… Đã trở lại!” Lý Đại Nghị hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra được cây đó cho Lưu Tích Kỳ.  

Lưu Tích Kỳ nhăn mày lại, nhìn Lý Đại Nghị quở mắng: “Cái gì mà cậu ấy cậu ấy? Tốt xấu gì anh cũng là đại lão của tập đoàn, tại sao hôm nay lại điên điên khùng khùng như thế? Trước đừng nói nữa, đi xin lỗi ngài Smith với tôi. Anh nhìn xem, trán ai cũng bị thằng nhãi là anh đập vỡ rồi, tôi nói cho anh biết, những người này vô cùng quan trọng với tập đoàn, bước tiếp theo tập đoàn có thể tiến thêm một bước hay không, bọn họ chính là nước cờ đầu…”  

“Xin lỗi cái rắm ấy, tiên sinh đã trở lại, đang ở dưới lầu, anh mau đi với tôi.” Lý Đại Nghị hít sâu một hơi, trực tiếp ấn đóng cửa thang máy bấm xuống lầu.  

Khi cửa thang máy đóng lại, có tiếng bạn bè quốc tế phẫn nộ mắng: “…”  

Nhưng mà lúc này Lý Đại Nghị mới mặc kệ Smith gì đó còn đang giận dữ, anh ta chỉ biến chỗ dựa tinh thần của Vân Môn đã trở lại sau sáu năm mà thôi. Lúc này cho dù là trời sập đất lún, cũng vẫn không quan trọng bằng việc anh ta phải kéo Lưu Tích Kỳ đi gặp Dương Bách Xuyên.  

Sau khi cửa thang máy đóng lại, truyền đến tiếng chửi của Smith, Lưu Tích Kỳ đen xì cả mặt. Anh ta đã chuẩn bị hai năm cho hạng mục này, nhưng tất cả đều bị Lý Đại Nghị phá hỏng rồi. Anh ta cũng không nghĩ lại về những lời Lý Đại Nghị vừa mới nói, anh ta coi Lý Đại Nghị nhưng anh em trong nhà mà đối đãi nên chưa bao giờ giận Lý Đại Nghị phát giận, lần này lại có hơi giận.  

Anh ta giận dữ hét: “Lý Đại Nghị, tiên sinh cái gì mà tiên sinh? Mẹ nó anh làm hỏng hạng mục của tôi rồi…” Sau khi giận xong, Lưu Tích Kỳ lúc này mới phát hiện Lý Đại Nghị không tức chút nào mà cũng không hề có sự áy náy khi làm hỏng hạng mục. Lý Đại Nghị đang nhìn anh ta với vẻ kích động và vui sướng.  

Lần này Lưu Tích Kỳ cũng bình tĩnh xuống, nhìn Lý Đại Nghị mà trong đầu anh ta chợt nổ mạnh một cái.  

Từ từ? Tiên sinh?  

Có thể được Lý Đại Nghị gọi là tiên sinh… Toàn bộ Vân Môn chỉ có một người, chẳng lẽ người mà Lý Đại Nghị nói chính là…?  

Nghĩ đến đây, cả người Lưu Tích Kỳ chấn động mạnh, mắt anh ta nhanh chóng đỏ hoe. Anh ta bất chợt nhào qua chộp lấy cổ áo Lý Đại Nghị bằng hai tay rồi gằn từng chữ: “Cậu ấy… Cậu ấy quay lại rồi sao?”  

Mắt Lý Đại Nghị cũng đỏ hoe, anh ta cười gật đầu với Lưu Tích Kỳ, anh ta biết Lưu Tích Kỳ đã hiểu ra người anh ta nói đến là ai: “Ừ, đang ở dưới lầu và bị bảo vệ ngăn lại không cho vào, tôi trông thấy qua video điện thoại.”  

Mắt Lưu Tích Kỳ ánh lên ánh nước, anh ta buông Lý Đại Nghị ra và chợt cười lớn một cách điên cuồng: “Là tác phong của tên khốn nạn kia, mỗi lần tới tập đoàn luôn bị bảo vệ chặn ngoài cửa.”  

Trong tiếng cười của Lưu Tích Kỳ chứa cả sự nghẹn ngào.  

“Tinh!”  

Cửa thang máy mở ra, đến lầu một.  

Ngay sau đó, Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị người này nhanh hơn người kia mà vọt chạy như điên về phía cổng lớn.

Mà trong đại sảnh của Nặc Đạt, rất nhiều người nhìn thấy hai ông chủ lớn của tập đoàn Liễu Thị đang điên cuồng chạy về phía cửa, trong đại sảnh chớp mắt đã xuất hiện vài bóng người, đều là đệ tử của Vân Môn tọa trấn ở tổng bộ của Vân Kỳ. Bọn họ nhìn thấy hai ông chủ lớn chạy như điên về phía cửa thì cũng tái mặt đuổi theo ra ngoài, đại đội trưởng trong đám họ bật tai nghe hô: “Những người nghe thấy mau tập trung ở cửa lớn.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi