SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc này bốn phía vang lên tiếng bước chân gấp gáp, nhân viên an ninh ẩn nấp trong sáng tối ở trụ sở chính Vân Kỳ, hay nói cách khác là đệ tử Vân Môn, tất cả đều tập trung lại, chưa được bao lâu đã vây kín cửa lớn.  

Lý Đại Nghị thân là đại lão của an ninh làm sao không rõ những thuộc hạ này muốn làm gì, trong lòng anh ta đổ mồ hôi!  

Lý Đại Nghị nhìn đám thuộc hạ vô cùng căng thẳng xung quanh, lớn tiếng nói: "Đừng căng thẳng, không phải kẻ địch, anh ấy chính là môn chủ Vân Môn của chúng chúng Dương Bách Xuyên, cũng là chủ tịch của Vân Kỳ International, hôm nay trở về."  

Sau khi Lý Đại Nghị nói xong trong lòng cũng kích động khó kìm nén.  

Nhân viên an ninh xuất hiện xuất quanh đều là người tiến vào Vân Môn mấy năm gần đây, nhưng bọn họ chỉ nghe qua môn chủ Dương Bách Xuyên chứ chưa từng gặp mặt, bây giờ nghe Lý Đại Nghị chỉ vào một thanh niên tóc dài phiêu dật mặc đồ cổ trang bên trong chính là môn chủ Vân Môn đã mất tích sáu năm, cả đám trợn to hai mắt.  

Ngay sau đó bọn họ chỉ nghe Lý Đại Nghị trầm giọng nói: "Các người còn ngơ ngác làm gì? Không đến chào môn chủ đi?"  

Một tiếng tràn đầy ép buộc của Lý Đại Nghị khiến gần trăm đệ tử Vân Môn đang có mặt toàn thân chấn động, bọn họ lập tức xôn xao một tiếng, cả đám quỳ một gối xuống, miệng nói: "Bái kiến môn chủ, cung nghênh môn chủ trở về."  

"Đứng dậy hết đi!" Dương Bách Xuyên nhìn khắp nơi, trong lòng cũng kích động.  

Sau khi kêu mọi người đứng dậy, Dương Bách Xuyên đi về phía Lý Đại Nghị, hai người cũng ôm ấp nhau một trận.  

"Đại Nghị, mấy năm nay vất vả cho anh rồi." Dương Bách Xuyên biết Lý Đại Nghị gian khổ đảm nhận an ninh của Vân Kỳ, không phải bảo vệ sản nghiệp của Vân Kỳ bình thường.  

Một câu nói khiến mắt Lý Đại Nghị ướt át, nhớ ngày đó chính là Dương Bách Xuyên truyền thụ công pháp cho anh ta, để anh ta tiến vào Vân Môn, bước lên con đường tu chân, cho anh ta một con đường nhân sinh khác. Anh ta cũng đã nhận lời Dương Bách Xuyên sẽ bảo vệ Vân Kỳ, một đường gian khổ đi tới, có những lời này của Dương Bách Xuyên là đủ rồi.  

"Tiên sinh..." Lý Đại Nghị có chút nghẹn ngào.  

Anh ta bị Dương Bách Xuyên ngắt lời: "Đã nói đừng gọi tôi là tiên sinh rồi, trước kia tôi xem anh là anh em, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn vậy. Qua nhiều năm như thế, chúng ta đã sớm là anh em."  

Giờ phút này mắt của Lý Đại Nghị đỏ bừng: "Ừ!"  

Giao tiếp giữa những người đàn ông với nhau không có quá nhiều già mồm cãi lão, tất cả đều để trong lòng.  

"Cho mọi người giải tán đi, chúng ta vào trong trò chuyện." Dương Bách Xuyên nhìn đệ tử Vân Môn xung quanh, cả đám mang theo ánh mắt hiếu kỳ và nóng rực, khiến mặt mo của anh cũng hơi đỏ lên. Anh biết những gương mặt xa lạ này là đệ tử Vân Môn mới gia nhập, lúc này bị đám đệ tử mới nhìn chằm chằm vào dù sao cũng thấy xấu hổ. Dương Bách Xuyên chưa từng dạy bảo những người này ngày nào, bọn họ có thể có tu vi như thế đều là công lao của Lý Đại Nghị và những người khác trong Vân Môn.  

Lý Đại Nghị lập tức cho tất cả mọi người giải tán.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới đi theo Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị vào cửa lớn trụ sở hính Vân Kỳ.  

Có điều trong đại sảnh lại xảy ra một khúc nhạc dạo ngắn, ba người đụng phải nhóm bạn quốc tế bị Lý Đại Nghị đụng ngã lúc trước.  

Một con quỷ Tây Dương tóc vàng trong số đó sau khi nhìn thấy Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị thì vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, trong miệng huyên thuyên nói một tràng, sau khi nói xong một phiên dịch viên lập tức nói: "Ngài Smith nói, nếu tổng giám đốc Lưu không xin lỗi ông ấy, chúng tôi sẽ hủy hợp tác lần này, sau này Vân Kỳ International của các người đừng mơ tiếp xúc với thị trường châu  u, anh và anh Lý bên cạnh anh phải trịnh trọng xin lỗi ông ấy và đồng nghiệp của ông ấy."  

Dương Bách Xuyên không rõ lắm nhìn về phía Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị, không biết sao hai người lại trêu vào mấy tên quỷ Tây Dương này. Thoạt nhìn thái độ của quỷ Tây Dương vô cùng không tốt, trong lời nói của phiên dịch viên cũng mang ý đe dọa, khiến anh cũng có chút khó chịu.  

Lúc này Lưu Tích Kỳ cười lạnh một tiếng, nhìn nữ phiên dịch viên Hoa Hạ nói: "Cô nói cho tên quỷ Tây Dương này biết, anh em của bọn tôi về rồi, không có thời gian xin lỗi bọn họ. Về phần chuyện hợp tác, thích làm sao thì làm, các người không muốn hợp tác, ông đây còn ngán ngẩm nữa, dây dưa với đám quỷ Tây Dương các người hai năm cũng mẹ nó không hợp tác thành công, há miệng ra là lòng tham không đáy, lòng tham chưa đủ rắn nuốt voi. Không hợp tác thì mau cút đi, ông đây không có thời gian hầu hạ, hôm nay tôi phải ở bên anh em của tôi."  

Sau khi Lưu Tích Kỳ nói xong thì không để ý tới nữa, anh ta dẫn theo Dương Bách Xuyên và Lý Đại Nghị trực tiếp đi vào thang máy, để lại phiên dịch viên của quỷ Tây Dương trợn mắt há mồm.  

Trong thang máy, Lý Đại Nghị giơ ngón cái với Lưu Tích Kỳ, mặc dù Dương Bách Xuyên có chút không rõ nội tình nhưng cũng cười nói: "Ngầu lòi!"  

Ba người trong thang máy cười ha ha.  

...  

Ra khỏi thang máy, Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ tới văn phòng, Lý Đại Nghị thì cầm điện thoại lên, chuẩn bị lần lượt báo tin cho mấy vị hồng nhan của Dương Bách Xuyên. Anh ta rõ ràng nhất mấy năm nay trong lòng mấy vị nương nương kia chịu đựng cái gì. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi