SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha ~”  

Dương Bách Xuyên bật cười, tình nghĩa anh em vẫn giống như trước đây.  

Sau khi cười xong, Dương Bách Xuyên ho khan một chút, hỏi: “Cái đó… Bọn họ đều ổn chứ?”  

Lưu Tích Kỳ nhìn Dương Bách Xuyên, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không hỏi, ha ha.” Trong lòng anh ta biết rõ bọn họ trong miệng Dương Bách Xuyên là mấy người phụ nữ của anh.  

Dương Bách Xuyên hiếm thấy đỏ mặt, nhưng lại chờ mong Lưu Tích Kỳ đưa ra đáp án. 6 năm trôi qua, anh không dám đảm bảo mấy người phụ nữ còn có thể chờ anh.  

Lúc này người nào đó vô cùng thấp thỏm.  

Nhưng Lưu Tích Kỳ thong thả cầm cốc trà lên, nụ cười trên mặt cũng biến mất.  

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, cảnh tượng này khiến lòng anh trầm xuống, nhìn qua là có biến cố, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị trước, nhưng khi đối mặt lại khó có thể tiêu tan.  

Sắc mặt có chút trắng bệch nhìn Lưu Tích Kỳ, hít một hơi thật sâu, ra vẻ nhẹ nhàng mạnh mẽ, nói: “Nói đi, bọn họ… Bọn họ thế nào?”  

Lưu Tích Kỳ nhìn nụ cười gượng gạo của Dương Bách Xuyên, trong lòng rất sảng khoái, rất muốn mở miệng cười to, có thể nhìn thấy thằng nhóc này ăn mệt, anh ta cảm giác còn vui sướng hơn uống rượu mạnh.  

Nhưng nhìn khuôn mặt co rút kia của Dương Bách Xuyên, Lưu Tích Kỳ không nhịn được cười phá lên: “Oa ha ha… Không ngờ thằng nhóc nhà cậu cũng có ngày hôm nay, ha ha ha….”  

Lưu Tích Kỳ dựa vào sô pha cười ầm lên, cười chảy nước mắt.  

Dương Bách Xuyên đang trầm xuống, nhìn thấy Lưu Tích Kỳ cười ầm lên, lấy lại phản ứng, phát hiện Thiết Đản cố ý chọc anh.  

Lập tức giận dữ, nhào đến vung nắm tay đánh Lưu Tích Kỳ.  

“CMN, cũng dám trêu tôi…”  

“CMN cậu đánh thật đấy à… Dừng tay, đánh nữa tôi sẽ đánh trả… Tôi liều mạng với cậu…”  

“Bịch ~”  

“ĐM, còn dám đánh trả ~”  

“Sợ cậu chắc, bây giờ cậu không tu vi, ha ha ha ~”  

“A, đôi mắt của tôi ~”  

Hai người không hề hình tượng dây dưa với nhau, dù sao tu vi của Dương Bách Xuyên biến mất, Lưu Tích Kỳ cũng không cần chân khí, hai người tôi một quyền, cậu một quyền va chạm vào nhau.  

…...  

Cùng lúc đó, Lý Đại Nghị gọi cuộc gọi đến phân bộ Vân Kỳ ở Đế Đô.  

“Alo, Đại Nghị, có việc gì thế?”  

Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ rất có từ tính, mạng theo giọng điệu của người đứng đầu.  

“Triệu tiểu thư, tiên sinh đã trở lại ~” Người mà Lý Đại Nghị gọi tất nhiên là Triệu Nam, người được Vân Môn công nhận là vợ cả, cũng là vợ chưa cưới của Dương Bách Xuyên. Mấy năm Dương Bách Xuyên biến mất, toàn bộ Vân Môn đều thấy được tác phong hành sự của người vợ cả này, từ xử lý việc trong Vân Môn, hoặc xử lý Vân Kỳ quốc tế, công của Triệu Nam không thể không nói, cũng làm tất cả mọi người tin phục, tôn kính Triệu Nam. Vì vậy người đầu tiên Lý Đại Nghị thông báo chính là Triệu Nam, người vợ cả trấn giữ Đế Đô.  

“Ầm ~”  

Trong điện thoại truyền đến tiếng điện thoại rơi.  

Lý Đại Nghị cũng có thể hiểu rõ tâm tình của Triệu Nam, vội vàng nói: “Triệu tiểu thư đừng lo lắng, tiên sinh vẫn ổn, hiện tại đang ở bên tổng bộ.”  

Bên kia đầu điện thoại, đầu óc của Triệu Nam trống rỗng, toàn bộ suy nghĩ đều tràn ngập hình ảnh của Dương Bách Xuyên. Cách xa 6 năm, bộ dáng của anh đã mơ hồ, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống, mềm nhũn ngồi trên ghế, cả người run rẩy.  

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Lý Đại Nghị: “Alo alo, Triệu tiểu thư, cô không sao chứ?”  

Triệu Nam hít một hơi thật sâu, nhiều năm mài giũa trên chức trường đã làm cô có được khí tràng thái sơn rơi xuống cũng không lung lay, nhưng lúc này cô đã sụp đổ, bởi vì anh đã trở lại. Mấy năm nay cô cố nén không cho chính mình khóc, nói cho bản thân phải kiên cường, phải bảo vệ Vân Môn và Vân Kỳ, vì vậy trong suốt 6 năm, Triệu Nam chỉ khóc khi biết được đám người Dương Bách Xuyên biến mất ở bí địa Trường Bạch, từ đây không rơi một giọt nước mắt.  

Hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại nói: “Đại Nghị, cảm ơn, tôi không sao, tôi cúp máy trước.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi