SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả thật, anh có chút ngang ngược và ích kỷ, nhưng sau khi trở lại nghe được Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị nói, không một ai rời đi trong số họ. Có người thì vào Vân Kỳ, nếu không vào Vân Kỳ thì sẽ ở Vân Môn để chăm sóc cho bà nội, điều này đủ để chứng minh bọn họ đều rất si mê anh.  

Anh không muốn phụ lòng một ai.  

Nếu đổi lại là người bình thường, đây là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng may thay anh không phải là người bình thường, hiện tại anh đường đường là một tu chân giả cảnh giới Nguyên Anh, đương nhiên tạm thời mất đi tu vi nhưng sau này sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục.  

Chỉ cần khôi phục tu vi, anh dám nói trên Trái Đất này, mình là một nhân vật đỉnh cao. Người như vậy cưới nhiều vợ dường như cũng chẳng có gì to tát.  

Hơn nữa, từ khi bắt đầu anh đã đưa cho mấy người phụ nữ của mình phương pháp tu chân, có lẽ tầm nhìn của họ cũng sẽ vượt qua người thường, bà nội ra mặt nói chuyện giúp anh, chắc hẳn sẽ không đáng ngại.  

Dương Bách Xuyên dìu bà nội về phòng, nói chuyện tới tận đêm khuya, hai bà cháu đã nói rất nhiều, thi thoảng lại vang lên tiếng cười, bà nội ngủ từ khi nào không biết.  

Nụ cười trên gương mặt Dương Bách Xuyên biến mất, anh đưa tay bắt mạch cho bà nội, phát hiện các cơ quan chức năng trong cơ thể đã kém đi rất nhiều, nếu cứ theo tình trạng này thì bà nội không chống đỡ nổi một năm, điều này khiến Dương Bách Xuyên vừa đau lòng vừa tràn đầy hổ thẹn.  

Anh có rất nhiều cách để phục hồi các chức năng thể chất của bà, nhưng tâm hồn đã bị cái chết vờn quanh, đây là điều mà anh không thể làm gì được.  

Hiện tại anh chỉ có thể dùng nước Sinh Mệnh và Linh Đào để điều dưỡng cơ thể cho bà nội, kéo dài tuổi thọ của bà đến mức tối đa, để anh có thể tận tâm báo hiếu.  

Nhưng khi thực hiện hành vi nghịch thiên cải mệnh này, Dương Bách Xuyên sẽ phải trả một cái giá cực kỳ đắt, anh không thể chắc chắn được bao nhiêu năm nhưng cho dù phải trả cái giá thế nào thì anh cũng sẽ thử.  

Tâm sẽ động, anh triệu hoán Ngô Mặc Thu từ điện La Phù ra ngoài.  

“Chủ nhân ~” Ngô Mặc Thu vừa xuất hiện, cô hành lễ với Dương Bách Xuyên nhưng đã bị anh giơ tay ngăn cản, tỏ ý cô đừng gây ra tiếng động.  

Lúc này, Ngô Mặc Thu mới phát hiện Dương Bách Xuyên đã về tới nhà, anh đang ngồi bên cạnh bà nội.  

Sau khi Ngô Mặc Thu nhìn thấy gương mặt buồn bã của Dương Bách Xuyên và người bà đã lớn tuổi nằm trên giường, ngay lập tức cô hiểu được vì sao chủ nhân mình lại lo lắng như vậy, một quỷ tu như cô đương nhiên có thể cảm nhận được cái chết đang gần kề, thời gian của bà nội không còn nhiều nữa.  

“Chủ nhân, Thu Nhi giúp gì được cho anh không?” Đầu óc của Ngô Mặc Thu rất linh hoạt, nhanh chóng đoán được Dương Bách Xuyên triệu hoán cô ra nhất định là có chuyện.  

Dương Bách Xuyên vui mừng nhìn Ngô Mặc Thu: “Thu Nhi, quỷ tu như em có biết được dưới thiên đạo thật sự có lục đạo luân hồi sao?”  

“Có.” Ngô Mặc Thu trả lời không chút do dự, cô nói tiếp: “Mặc dù em chưa bao giờ nhìn thấy thế giới luân hồi thực sự, nhưng theo tu vi dần tăng lên, em có thể cảm nhận được trong bóng tối, dưới thiên đạo thật sự tồn tại luân hồi, đây là cảm giác từ sâu trong linh hồn nên không thể nào sai được, hơn nữa Thu Nhi có dự cảm, đợi một ngày tu vi đạt tới một trình độ nhất định sẽ tiến vào thế giới quỷ tu.  

Thu Nhi cảm thấy tử khí đang vờn quanh bà nội là khí tức đến từ giới quỷ tu.  

Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, vội vàng nói: “Thu Nhi có cách nào xua đuổi tử khí trên người bà nội không?”  

Ngô Mặc Thu xấu hổ cúi đầu nói: “Chủ nhân, Thu Nhi vô dụng không thể làm gì được, loại tử khí này đến từ thế giới u minh, tu vi của Thu Nhi quá thấp, không giúp đỡ được chủ nhân, biết đâu sau này Thu Nhi tiến vào được thế giới kia thì sẽ có cách...”  

Càng nói về sau thì giọng Ngô Mặc Thu càng nhỏ, bởi vì cô cảm thấy bản thân đang nói lời vô ích, cái Dương Bách Xuyên muốn là làm thế nào để giữ chân bà nội, đợi đến khi cô bước vào được thế giới u minh kia thì bà nội đã sớm không còn nữa rồi.  

Dương Bách Xuyên nhìn gương mặt áy náy của Ngô Mặc Thu, anh cười khổ nói: “Là do anh nghĩ nhiều rồi, Thu Nhi không cần phải tự trách, Thiên Đạo khó lường, con người có đạo làm người, tu chân giả có đạo của tu chân giả, chỉ cần thực sự có luân hồi thì với bà nội cũng xem như không tệ, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn bà nội đang ngủ say trên giường, ánh mắt anh lóe lên tia sáng rồi do dự nói: “Có điều, anh cũng là một tu chân giả, dưới chân Thiên Đạo cũng xem như là làm trái với luật trời, cho dù đại hạn của bà nội đang đến gần thì anh cũng sẽ không chịu thua.  

Bà nội nuôi dưỡng anh không dễ dàng gì, nhưng anh lại bất hiếu, mấy năm nay không ở bên để bà nội để làm trọn đạo hiếu, bây giờ anh đường đường là một tu chân giả cảnh giới Nguyên Anh, nếu như ngay cả tranh thủ thời gian để tận hiếu với nội cũng không làm được, vậy thì cái giới tu chân này không tu cũng được.”  

Ngừng một lúc, Dương Bách Xuyên nhìn Ngô Mặc Thu nói: “Thu Nhi, anh muốn kéo dài tính mạng cho bà nội, làm trái đạo trời một lần, hiện tại em cũng xem như là người có tu vi cao nhất ở Vân Môn, tu vi của anh tạm thời đã mất hết, không để dùng tới sức mạnh thần hồn, anh cần sự giúp đỡ của em, em có đồng ý không?”  

Toàn thân Ngô Mặc Thu run lên, cô vội vàng nói: “Chủ nhân cứ việc phân phó, số mạng của chị em Thu Nhi là do chủ nhân ban tặng mới có được ngày hôm nay, giúp được chủ nhân, dù cho hồn phi phách tán thì Thu Nhi cũng cam lòng, Thu Nhi đã sớm coi Dương Bách Xuyên thành người thân của mình, bà nội của chủ nhân cũng là bà nội của Thu Nhi, có thể giúp bà nội kéo dài tính mạng, Thu Nhi rất vui vẻ.”  

“Không nghiêm trọng tới như vậy, anh kéo dài tính mạng cho bà nội, cần em dùng thần hồn để củng cố hồn phách của bà nội, có thể sẽ làm hao tổn thần hồn của em, những điều chúng ta làm được chỉ là dùng sức sống mạnh mẽ của thiên tài địa bảo để cải thiện tình trạng cơ thể trước mắt của nội, trong thời gian này thì hồn phách của bà không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì, vì vậy anh phải cần tới sự giúp đỡ của em mới được.” Dương Bách Xuyên nói ra mục đích của mình.  

Ngô Mặc Thu đáp: “Chủ nhân cứ việc tiến hành, Thu Nhi đợi lệnh bất cứ lúc nào.”  

“Được, vậy thì anh sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” Dương Bách Xuyên gật đầu, anh lấy ra một quả Linh Đào và một giọt nước Sinh Mệnh, hai bảo bối này  đều có sức sống và linh khí mạnh mẽ.  

Dương Bách Xuyên biết bà nội không chịu nổi, cho nên cần Ngô Mặc Thu cố định hồn phách của nội, đồng thời dẫn dắt Linh Đào và nước Sinh Mệnh để bà nội hấp thu, chỉ có như vậy thì mới kéo dài được tuổi thọ, về phần kéo dài được bao lâu thì phải xem ý trời, có lẽ là một năm, hoặc là ba đến năm năm, dù sao thì Dương Bách Xuyên biết cũng sẽ không quá dài.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi