SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Triệu Vũ Linh được xem là lớp con em thế gia đầu tiên tiến vào Vân Môn, con hàng này vẫn luôn tự cho mình là anh vợ của Dương Bách Xuyên, vênh váo tự đắc.  

Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trông thấy Triệu Vũ Linh mang theo vẻ mặt ‘Anh nhớ em muốn chết’ chạy như bay đến chỗ Dương Bách Xuyên.  

“Dừng~”  

Dương Bách Xuyên không muốn ôm nhau với một thằng đàn ông to xác như Triệu Vũ Linh.  

“Khụ Khụ ~ Em rể này, em bình an trở về là tốt rồi, em không biết đó, từ khi em mất tích ở bí địa Trường Đạo, anh dẫn theo người đào ba tấc đất tìm em ròng rã cả một năm trời...” Triệu Vũ Linh ba hoa, bắt đầu kể công với Dương Bách Xuyên.  

“Triệu Vũ Linh, anh có thể câm miệng được không, anh không thấy phía sau còn những người khác nữa à?” Triệu Nam đen mặt, không nhịn được mà mắng người anh họ này.  

Advertisement

“Ặc! Anh chỉ tìm em rể ôn chuyện xưa thôi mà.” Triệu Vũ Linh khá sợ người em họ Triệu Nam này, nhất là sau khi thân phận của Triệu Nam là vợ cả của môn chủ Vân Môn thì anh ta lại càng sợ cô hơn.  

Lẩm bẩm một mình, Triệu Vũ Linh cuối cùng xấu hổ đứng sang một bên.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười, biết rõ anh ta muốn kể công, mặc kệ lời của anh ta có thổi phồng lên không, chỉ cần bây giờ anh ta là đệ tử của Vân Môn, Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ xem Triệu Vũ Linh như người một nhà.  

Nhìn thấy Triệu Vũ Linh cam chịu, anh hơi buồn cười, nói nhỏ với anh ta: “Bớt u oán đi, ghi nhận cho anh một công, đợi trở về sẽ cho anh vài thứ đồ tốt.”  

Triệu Vũ Linh nghe vậy thì sáng mắt lên, vội vàng gật đầu.  

Lúc này từng đoàn người kéo đến xem môn chủ Dương Bách Xuyên trở về, những người này đại đa số là tám mươi sáu tán tu mà lú trước Phong Thiên Nhai đã mang về gia nhập Vân Môn.  

Nhìn thấy họ, Dương Bách Xuyên lại nhớ đến Phong Thiên Nhai và đại đồ đệ Độc Cô Hối, cả tam đệ tử Võ Kiếm nữa, hiện tại có lẽ bọn họ đã ở một nơi nào đó ở Sơn Hải Giới, anh chỉ mong ba người họ có thể đi cùng nhau.  

Những võ cổ giả tán tu này đã không còn như trước nữa, mọi người đã bước vào Trúc Cơ, trong số người xuất sắc nhất còn đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, điều này khiến Dương Bách Xuyên rất vui vẻ.  

Sau khi gặp mặt các đệ tử Vân Môn, Dương Bách Xuyên đi rửa mặt ăn cơm rồi đợi mấy người phụ nữ đến.  

Chạng vạng tối hôm sau, Lâm Hoan, Bộ Thanh Mai, Âm Dương Ngọc Thanh, Ninh Hà và Viên Kim Phượng cũng chạy tới, không phải cô ra nước ngoài mà vì mấy ngày trước đi cùng mẹ tới nhà ông ngoại, sau khi biết được tin Dương Bách Xuyên trở về thì bỏ luôn cả mẹ rồi chạy tới Vân Môn.  

Bọn họ lần lượt trở về, đương nhiên không thể tránh khỏi chuyện nam chữ triền miên, bỏ qua không nhắc đến chuyện này, Liễu Linh Linh gọi điện cho Lâm Hoan nói phía công ty bên đó bận quá nên không tới được.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên thở dài: “Cuối cùng thì cô ấy cũng giống như lão đầu nói, càng ngày càng lạnh nhạt.”  

Mặc dù có chút mất mát nhưng Dương Bách Xuyên cũng không cưỡng ép, chỉ cần cô ấy vui là được, nói công ty bận chỉ là cái cớ mà thôi, Dương Bách Xuyên biết Liễu Linh Linh đang cố ý né tránh anh.  

Buổi tối ngày thứ hai, mọi người cũng xem như là đến đông đủ, Dương Bách Xuyên sinh hoạt giống như một người bình thường, một ngày ăn đủ ba nữa, vậy nên anh gọi tất cả mọi người đi ăn.  

Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị, Lão Phương, Trần Thất Tiên, em gái Dương San San, chị em Ngô Mặc Thu cộng thêm Kiều Phúc là ba quỷ tu, Lục Tuyết Hi, Khưu Vân, còn một người được Dương Bách Xuyên đưa về từ đảo Hồng Kông, người con gái có linh căn mang thuộc tính hỏa – Tô Cẩn.   

Vì là người Dương Bách Xuyên mang về nên thân phận của cô tất nhiên là cao hơn những đệ tử ở Vân Môn, cô vẫn luôn theo cạnh lão Phương để học luyện đan, ba năm trước đã bái lão Phương làm sư phụ, mặc dù vai vế nhỏ nhưng bởi vì linh căn đơn hệ thuộc tính hỏa, trời sinh đã là một luyện dược sư, vậy nên cô đã trở thành đệ tử luyện dược sư quan trọng nhất của Vân Môn.  

Những người còn lại đương nhiên là phụ nữ của Dương Bách Xuyên, ở đây ngoại trừ Liễu Linh Linh không tới thì toàn bộ đã đông đủ.  

Sau bữa tối, Dương Bách Xuyên đứng dậy nói: “Mấy năm nay tôi không ở đây, mọi người vất vả rồi, tôi có mang một chút quà nhỏ từ Sơn Hải Giới về cho mọi người, ai cũng có phần.”   

Dứt lời, anh vung tay lên, mấy chục quả Linh Đào xuất hiện trên mặt bàn, linh khí của trời đất khổng lồ, ngay lập tức đã tràn ngập đại sảnh, những người ở đây thấp nhất cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, đương nhiên có thể cảm nhận được linh khí dồi dào tỏa ra từ Linh Đào, ánh mắt của mọi người đều nóng lên.  

“Đừng khách khí, mỗi người một quả, nhưng không nên vội sử dụng, đợi sau ngày mai tôi sẽ tìm cho mọi người một nơi bồng lai, ở đó bế quan tu luyện là tốt nhất, cụ thể công việc như thế nào thì ngày mai tôi sẽ tuyên bố.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy, bọn họ cũng không khách khí, mỗi người lấy một viên.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi