SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn về phía Lưu Tích Kỳ và em gái mình: “Số mệnh của đứa nhỏ này còn may mắn hơn cả hai người cộng lại, đêm nay để Tiểu Mạn Mạn ở lại chỗ anh đi.”  

“Anh, anh đùa cái gì thế, Tiểu Mạn Mạn vừa mới đầy tháng, đàn ông như anh biết chăm sóc trẻ con sao?” Hiển nhiên là Dương San San không tin tưởng người anh trai này.  

Dương Bách Xuyên buồn bực nói: “Không để anh trông thì em đừng có mà hối hận nhé ~”  

“Để anh trông em mới hối hận ấy.” Dương San San dứt lời, định ôm lấy con gái mình từ tay Dương Bách Xuyên.  

Advertisement

Lúc này, trong vô số người cũng chỉ có Lưu Tích Kỳ xem như là hiểu ý của Dương Bách Xuyên, nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Dương Bách Xuyên, anh lập tức hiểu được, người cậu này định tặng thứ gì cho cục cưng của mình, anh lên tiếng ngăn cản Dương San San: “Ôi, San San em đừng xúc động, tối nay cứ để Bách Xuyên chăm sóc cho con gái đi, dù sao thì cũng chỉ một buổi tối thôi mà, làm cậu chẳng nhẽ còn có thể tệ bạc con gái chúng ta sao?”  

Lưu Tích Kỳ cố ý nhấn mạnh hai từ ‘tệ bạc’, sau đó nháy mắt với cô vợ San San.  

Dương San San thấy Lưu Tích Kỳ nháy mắt với mình thì lập tức hiểu ra, cô cũng không phải kẻ ngốc, chỉ vì quá quan tâm con gái nên mới vậy.  

Advertisement

Nhưng hiện tại cô đã hiểu, anh trai mình không phải là người thường, vô duyên vô cớ lại muốn giữ con gái mình lại một đêm, chắc chắn là có món quà đặc biệt cho con gái mình, cô quay sang nhìn Dương Bách Xuyên cười: “Hihi, anh, em chỉ đùa với anh thôi, đêm nay Tiểu Mạn Mạn ở lại chỗ anh nhé, Thiết Đản chúng ta về thôi.”  

Dứt lời, giống như sợ Dương Bách Xuyên đổi ý, cô vội vàng kéo tay Lưu Tích Kỳ đi mất.  

Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, con bé này lật mặt đúng nhanh thật đấy.  

Vợ chồng Lưu Tích Kỳ rời đi, đám người Lý Đại Nghị cũng đứng dậy đi ra ngoài.  

Để lại Dương Bách Xuyên ôm cháu gái cười khổ, anh nhìn bé con đang cười với anh, Dương Bách Xuyên cũng cười theo: “Mẹ con vẫn giống hệt như lúc nhỏ, bây giờ con gái lại hướng ngoại, ai bảo mẹ con là em gái của cậu chứ…Hôm nay cậu sẽ tặng cho Tiểu Mạn Mạn một món quà lớn.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn về phòng của bà nội, vẫn chưa có ai ra ngoài, anh dứt khoát ôm cháu ngoại về phòng của mình, tâm khẽ động, một giây sau hai người đã xuất hiện bên trong không gian Càn Khôn.  

Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên tới đây từ sau khi bình Càn Khôn cắn nuốt linh hồn của La Phù.  

Anh biết, mỗi lần bình Càn Khôn cắn nuốt lực lượng, nhất định sẽ thăng cấp.  

Cũng không biết, bây giờ bình Càn Khôn có điều gì gây bất ngờ cho anh không.  

Anh chỉ biết số lượng nước Sinh Mệnh tăng từ sáu lên chín giọt, nhưng Dương Bách Xuyên luôn có cảm giác, bình Càn Khôn cắn nuốt linh hồn La Phù không đơn giản chỉ thay đổi nước Sinh Mệnh, có lẽ là còn những thứ khác nữa.  

Nhìn xung quanh một lượt anh vẫn chưa phát hiện ra thay đổi chỗ nào, phía xa xa vẫn là một ngọn núi Linh Đào, trước mắt là hồ cá Rồng.  

Hồ cá Rồng là cái tên tự đặt, thật ra đây là một con suối sản sinh ra đá Sinh Mệnh và nước Sinh Mệnh, sau vài lần thăng cấp thì con suối này biến thành một cái hồ, bởi vì thật sự có cá Rồng nên Dương Bách Xuyên mới lấy tên là hồ cá Rồng.  

Thoạt nhìn thì có vẻ như không có gì thay đổi, nhưng anh cảm giác lần này, bình Càn Khôn đã thay đổi rất lớn, có lẽ là lại xuất hiện thiên tài địa bảo gì đó giống như nước Sinh Mệnh và Linh Đào, chỉ là Dương Bách Xuyên tạm thời mất đi tu vi nên nhất thời không phát hiện được.  

Không phát hiện được thì thôi vậy, dù sao thì mục đích anh vào đây là để tặng quà gặp mặt cho cháu gái, sau này từ từ xem biến đổi của bình Càn Khôn là được, hiện tại anh cũng có thời gian.  

Còn quà gặp mặt cho cháu gái nhỏ chính là giúp Tiểu Mạn Mạn tẩy tủy, dung hợp linh khí Tiên Thiên và giữ lại bên trong cơ thể, đặt nền tảng vững chắc cho việc tu luyện sau này.  

Dương Bách Xuyên dùng nước Sinh Mệnh để tẩy tủy cho cháu gái mình.  

Dùng một thiên tài địa bảo có thể cứu sống được mạng của người khác để tẩy tủy cho một bé gái, dường như có chút lãng phí, nhưng...Ai bảo Tiểu Mạn Mạn là cháu gái anh cơ chứ.  

Anh cũng muốn vung tay một lần.  

Tâm khẽ động, anh tìm một chiếc thùng lớn, lấy tám phần từ hồ cá Rồng nước đổ vào trong thùng, sau đó nhỏ nước sinh mệnh để hòa vào nước.  

Để cháu gái tẩy tủy không phải chịu đau đớn từ nước sinh cơ chi lực, Dương Bách Xuyên lại đến vườn thuốc tìm mấy loại linh dược để điều chỉnh linh khí và vô hiệu hóa sức mạnh từ nước Sinh Mệnh, anh thả linh dược vào trong thùng.  

Lúc này mới từ từ đặt Tiểu Mạn Mạn vào trong cái thùng lớn, dù sao cũng là trẻ con, lại là cháu gái nên Dương Bách Xuyên không dám lơ là chút nào, anh nhìn chằm chằm để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.  

May mà Tiểu Mạn Mạn không hề xảy ra cảnh tượng khác thường nào, từng chút từng chút nước Sinh Mệnh bắt đầu tiến vào trong cơ thể bé con, bắt đầu tẩy tủy.  

Mọi chuyện đều bình thường, có lẽ là do công dụng của nước Sinh Mệnh quá thần kỳ, trong chốc lát Tiểu Mạn Mạn đã ngủ say trong thùng nước, Dương Bách Xuyên mỉm cười, anh nâng đầu nhỏ lên sợ bé con bị sặc nước, để cho cháu gái của anh ngủ ngon hơn.  

Từng giây từng phút trôi qua, ở một thời điểm nào đó, bằng mắt thường Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy quầng sáng màu trắng sữa mờ nhạt trên cơ thể của Tiểu Mạn Mạn.    

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi