SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lưu Tích Kỳ đi vào nhà, nổi giận đùng đùng. Dương Bách Xuyên nhìn gương mặt anh ta, lập tức cười khúc khích.   

Chỉ thấy hai mắt Lưu Tích Kỳ thâm đen, nhưng tuyệt đối không phải là do thức đêm, trông có vẻ là bị đấm. Hơn nữa dấu tay không lớn, là nắm đấm của trẻ con.   

Dương Bách Xuyên cười phá lên, trong lòng đã hiểu ra quầng thâm mắt trên mặt Lưu Tích Kỳ được tạo thành như thế nào.   

Quả nhiên Lưu Tích Kỳ vừa vào nhà đã sầm mặt quát: "Đồ khốn nhà cậu đã làm gì con gái tôi mà con bé đấm một phát, vành mắt tôi đen thui thế này?"   

"Ha ha ha!"   

Đáp lại Lưu Tích Kỳ là một tràng cười của Dương Bách Xuyên.   

"Còn thiếu một bên nữa, phải bảo Tiểu Mạn Mạn tạo ra cặp mắt gấu trúc mới được, ha ha ha!"   

Dương Bách Xuyên cười chọc cho đám phụ nữ không nhịn được cười.   

Advertisement

Lưu Tích Kỳ biết Dương Bách Xuyên chắc chắn là đầu sỏ khiến con gái rượu của mình có thần lực trời sinh.   

Thấy Dương Bách Xuyên cười sằng sặc, Lưu Tích Kỳ hận ngứa răng, nhưng từ ánh mắt của anh ta có thể nhìn ra tên này rất vui mừng.   

Thực tế đúng là như thế, sao Lưu Tích Kỳ lại không vui cho được?   

Tối qua, mặc dù anh ta biết Dương Bách Xuyên đưa con gái rượu của mình đi cả đêm là tốt cho con gái, đưa con bé cho bác trai nó cũng không có gì phải lo lắng.   

Nhưng sau khi trở về, đôi vợ chồng son lại nghĩ Dương Bách Xuyên chưa kết hôn, lại càng chưa có con, sao có thể trông con gái rượu nhà mình?   

Nửa đêm nửa hôm hai vợ chồng không tiện bế con về. Họ nhẫn nhịn đến hừng đông, vội vàng đi thăm con gái, chỉ sợ Dương Bách Xuyên không trông trẻ tốt, con gái mình quậy phá. Kết quả là tới nơi mới biết con gái được bà nội trông.   

Điều này khiến Lưu Tích Kỳ và Dương San San thở phào nhẹ nhõm. Họ nói chuyện với bà nội một lát rồi đưa con gái về.   

Nhưng sau khi trở về, Lưu Tích Kỳ lật tới lật lui con gái mình mấy lượt mà không tìm thấy bảo vật pháp khí gì, vì vậy còn mắng Dương Bách Xuyên keo kiệt.   

Sau đó con gái rượu trong lòng vung tay đấm trúng mắt Lưu Tích Kỳ, anh ta lập tức kêu gào thảm thiết.   

Một bên mắt của Lưu Tích Kỳ đen xì, anh ta và Dương San San trợn tròn mắt sững sờ.   

Con gái mình mới qua đầy tháng mà thôi, có sức lực gì chứ?   

Nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt, hình như con gái mình có tu vi Trúc Cơ kỳ.   

Hiện tại con bé mới qua đầy tháng mà đã đấm Lưu Tích Kỳ thâm mắt, anh ta không dám tưởng tượng mấy năm sau con bé biết đi, biết vung tay, thì số phận của người làm ba này sẽ như thế nào?   

Lưu Tích Kỳ nghĩ tới đây, trong đầu lấp đầy hình ảnh mình suốt ngày bị con gái đánh bầm dập mặt mũi.   

Cuộc sống không thể tiếp tục được nữa a a a a a a...   

Sau khi tỉnh táo lại, Lưu Tích Kỳ biết chuyện con gái mình có tu vi Trúc Cơ trong vòng một đêm chắc chắn là kiệt tác của người bác bất lương Dương Bách Xuyên.   

Anh ta tức điên người, hùng hổ đi tìm Dương Bách Xuyên tranh luận.   

Đây không phải tặng quà cho con gái mình, mà là chỉnh mình.   

Trên đường đi Lưu Tích Kỳ càng nghĩ càng giận. Nghĩ đến cảnh người làm ba này bị con gái mình đánh mỗi ngày, Lưu Tích Kỳ cảm thấy... cuộc sống thật tăm tối.   

Nhưng khi đi vào sân, Lưu Tích Kỳ đã bình tĩnh lại, tâm trạng trở nên vui vẻ, bởi vì người bác Dương Bách Xuyên đã tặng cho con gái mình món quà độc nhất vô nhị.   

Lưu Tích Kỳ cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ, đương nhiên biết hiện tại con gái mình cũng là Trúc Cơ kỳ, điều này có nghĩa là gì?   

Nói là thiên tài tu hành cũng không ngoa, thành tựu trong tương lai vô hạn.   

Trên mặt bị con gái đấm thâm mắt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.   

Lưu Tích Kỳ tìm Dương Bách Xuyên chỉ muốn xả tức mà thôi, anh ta cá là tên này cố ý.   

Thấy Dương Bách Xuyên cười sằng sặc không kiêng nể gì, Lưu Tích Kỳ sầm mặt nói: "Cậu cười đủ chưa?"   

"Chưa, cậu để cho tôi cười thêm một lúc, ha ha ha..." Dương Bách Xuyên nhìn quầng mắt đen xì của Lưu Tích Kỳ, càng lúc càng buồn cười.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi