SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà họ Ninh vạn lần không dám đắc tội, hơn nữa ở trong lòng mẹ của Ninh Kha cũng chưa từng nghe nói qua Dương Bách Xuyên gì đó, chỉ biết Nguyên Tuyệt là nhân vật giống như thần tiên, con gái Ninh Kha gả cho cháu trai của Nguyên Tuyệt sư thái thì nhà họ Ninh sẽ có chỗ dựa vững chắc, địa vị càng thêm vững chắc.  

Thế nhưng tính tình con gái nóng nảy, bà ta cũng biết trong chốc lát thì không thể lay chuyển được, đành phải mềm lòng đồng ý với con gái đến Vân Môn gặp Dương Bách Xuyên trước, thế nhưng Nguyên Tuyệt sư thái cũng nói đi theo, đương nhiên là muốn giải quyết vấn đề giữa Ninh Kha và Dương Bách Xuyên một lần.  

Nhưng bây giờ xem ra, trong lòng Dương Bách Xuyên rất tức giận.  

Thấy Dương Bách Xuyên như thế, trong lòng Ninh Kha hận mẹ muốn chết, cũng lo lắng bị Dương Bách Xuyên chán ghét, từ lúc Dương Bách Xuyên tiến vào cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, điều này làm cho trong lòng Ninh Kha vô cùng khó chịu.  

Thực ra, trước khi Dương Bách Xuyên tiến vào, Nguyên Tuyệt sư thái đã dùng giọng quái gở nói chuyện với bà nội anh, cô ta cũng nhịn không được tính nói lại nhưng bị mẹ ngăn lại.  

Trong lòng vô cùng ấm ức, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cả người Ninh Kha phát run, vươn tay muốn mẹ mình an ủi nhưng cô ta đột nhiên rút tay về, vô cùng oán hận trừng mắt nhìn mẹ mình.  

......  

Sau khi Dương Bách Xuyên ân cần hỏi thăm hết mấy nhà, lúc này mới xoay người trầm mặt đi về phía cả nhà Ninh Kha.  

Mới đầu đích thật trong lòng anh rất tức giận, tức giận vì người nhà họ Ninh lại dám hống hách với bà nội mình, sau khi ngẫm lại, chuyện này không thể trách Ninh Kha, người nhà họ Ninh là người nhà họ Ninh, Ninh Kha là Ninh Kha.  

Từ chuyện trước đây vụ cướp bóc và gặp được Ninh Kha là cảnh sát xinh đẹp này, Dương Bách Xuyên liền biết Ninh Kha là một người tính tình nóng nảy, cũng là một người phụ nữ dám yêu dám hận, cũng là toàn tâm toàn ý với anh, nếu không cô ấy làm sao có thể từ bỏ công việc cảnh sát mà mình yêu thích, lại cùng  u Dương Ngọc Thanh đi đảo quốc trợ giúp Quốc tế Vân Kỳ giành chính quyền?  

Cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên không tức giận Ninh Kha.  

Càng hiểu rõ mọi thứ đều là theo chân người nhà họ Ninh và lão bất tử Hư Cảnh đang quấn phá kia đến đây, Dương Bách Xuyên cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Sắp đến lúc gác lại rồi, lúc này nên tính sổ một lượt thôi.”  

Đối với ba mẹ Ninh Kha, trong lòng Dương Bách Xuyên tức thì có tức, nhưng dù sao cũng phải nhìn mặt mũi Ninh Kha, không thể để cho người phụ nữ của mình kẹp ở giữa rồi khó xử.  

Cho nên Dương Bách Xuyên đi đến trước mặt ba mẹ Ninh Kha, sau khi gật đầu ra hiệu rồi nở một nụ cười, hướng về phía Ninh Kha nói: “A Kha, sao không giới thiệu cho anh biết, đây chắc là chú dì đúng không?”  

Trong lúc nói chuyện, anh ra hiệu cho Ninh Kha đến bên cạnh mình.  

Ninh Kha nghe Dương Bách Xuyên nói thì vành mắt đỏ lên, rốt cuộc nhịn không được nữa nước mắt chảy ra, cô ta biết Dương Bách Xuyên không trách cô ta, rối rít đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Nhìn thấy ấm ức trong mắt Ninh Kha, Dương Bách Xuyên có chút đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho cô ta, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, khóc nữa sẽ thành mèo hoa đấy, mọi chuyện đều có anh ở đây rồi.”  

“Ừm~” Ninh Kha nhẹ giọng trả lời, lập tức giới thiệu với Dương Bách Xuyên: “Đây là ba của em Ninh Cương, đây là mẹ em.” Trong lòng có tức giận với mẹ nên Ninh Kha còn không thèm giới thiệu tên của mẹ mình.  

“Chú dì à, xin chào~” Dương Bách Xuyên chắp tay chào hỏi hai người.  

“Được, xin chào cháu.” Sau khi Ninh Cương nhìn thấy quan hệ giữa Đại lão Vương Mộ Sinh và Dương gia đặc chiến Hoa Hạ, trong lòng đã hối hận vì nghe lời vợ mình, đồng ý gả con gái cho cháu trai của Nguyên Tuyệt sư thái Nga Mi. Bây giờ thì tốt rồi, nhìn quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và nhà họ Vương vô cùng thân thiết, quả nhiên trong lòng rất khó chịu.  

Căn cơ của nhà họ Ninh ở quân đội phía nam, nhưng nhà họ Vương là đế đô, ưu thế về bối cảnh của quân đội lại có nhân vật thần tiên như đại lão Vương Huyền Cơ, không kém chút nào so với nhà họ Ninh bọn họ.  

Dương Bách Xuyên thăm hỏi một tiếng làm cho Ninh Cương hơi bối rối, lúc này thật sự không biết làm sao mới phải.  

Một bên là Nguyên Tuyệt sư thái Nga Mi do vợ ông ta mang đến bức hôn, một bên là Dương Bách Xuyên là bạn trai của con gái có bối cảnh thông thiên như vậy, làm cho Ninh Cương kẹp ở giữa quá khó xử, không tự chủ được nhìn thoáng qua vợ mình.  

Lúc này vẻ mặt cùa mẹ Ninh Kha rất kiêu kỳ, không sợ hãi, bà ta xuất thân từ thế gia võ cổ nhà họ Đường ở phía Nam, hôm nay lại có Nguyên Tuyệt sư thái của Nga Mi làm chỗ dựa nên không thèm để ý đến Dương Bách Xuyên chút nào. Hơn nữa, vừa rồi Dương Bách Xuyên cố ý không để ý đến cả nhà các cô, chào hỏi nhà bọn họ cuối cùng, đã làm cho mẹ sinh lòng giận.  

Đối với một tiếng thăm hỏi của Dương Bách Xuyên cũng chỉ hừ lạnh, hất mắt đi.  

Mà đúng vào lúc này, một giọng nói già nua vang lên: “Chỉ là một tiểu bối không hề có khí tức công lực gì đáng kể thôi, làm sao có thể trở thành chủ của một tông môn? Tuổi còn nhỏ đã không coi ai ra gì, đúng là không biết trời cao đất dày.”  

Người nói chuyện chính là Nguyên Tuyệt sư thái của Nga Mi, hai lần bị Dương Bách Xuyên cho ra rìa đã làm cho sư thái kiêu ngạo này tức giận.  

Cũng nhịn không được mở miệng dạy dỗ thẳng Dương Bách Xuyên, Nguyên Tuyệt bà đường đường là là Đại trưởng lão toạ trấn Nga Mi, trong mắt chưa từng nhiễm một hạt cát nào.  

Vốn tưởng Dương Bách Xuyên làm chủ một tông môn thì tu vi ít nhất cũng là Tiên Thiên chứ? Không ngờ chú ý hồi lâu, toàn thân đúng là không hề có khí tức, hoặc có thể nói hoàn toàn là một người bình thường, hoặc có thể là luyện công xảy ra chuyện không may nên mất đi một thân công lực.  

Lần này Nguyên Tuyệt sư thái không hề cố kỵ chút nào, ba tháng trước xuất quan, đồ đệ Đường Tuyết Như giới thiệu cho cháu trai mình một đối tượng kết hôn, chính là em họ của Đường Tuyết Như là Ninh Kha, mà cháu trai thứ hai Doãn Thạch chính là máu thịt trong lòng bà ta, hỏi ra mới biết Doãn Thạch thật sự thích Ninh Kha.  

Cho nên Nguyên Tuyệt tự mình đồng ý, là do mẹ của Ninh Kha tự mình cùng bà ta quyết định, lần này xuống núi chính là đến nhà họ Ninh bàn chuyện hôn sự của Ninh Kha và Doãn Thạch.  

Ai ngờ Ninh Kha vừa về nhà lại nói đã có bạn trai, là môn chủ của Vân Môn - Dương Bách Xuyên gì đó, Nguyên Tuyệt sư thái bế quan mười năm, cũng chưa từng nghe qua Vân Môn gì đó.  

Mà Ninh Kha lại không biết hôn ước mà mẹ cô ta và Nguyên Tuyệt định ra, ở tại chỗ náo loạn một trận, cháu trai Doãn Thạch chỉ nhìn thấy ảnh của Ninh Kha, sau khi ở nhà họ Ninh nhìn thấy người thật lại càng nhất quyết muốn cưới Ninh Kha.  

Thế cho nên Nguyên Tuyệt hạ giá trị bản thân xuống cùng ba mẹ Ninh Kha đến Vân Môn, chính là muốn hoàn toàn làm cho Dương Bách Xuyên biết khó mà lui, tác thành cho Ninh Kha và cháu trai của bà ta.  

Nguyên Tuyệt nghĩ thầm, bà ta bế quan mười năm tu vi đã đạt tới Hư Cảnh đỉnh phong, ở giới võ cổ đương nhiệm là người đệ nhất, tới Vân Môn chỉ cần bà ta lộ rõ thân phận và tu vi, nhất định làm cho Dương Bách Xuyên biết khó mà lui.  

Ai ngờ thằng nhóc này từ lúc vừa tiến vào lương đình đã không không thèm nhìn bà ta, điều này làm cho Nguyên Tuyệt là cường giả, đương nhiên cũng là người đệ nhất giới võ cổ làm sao có thể chấp nhận được?  

Cho nên cuối cùng nhịn không được thốt ra, trực tiếp bắt lỗi Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, tôi vẫn chưa tìm lão bất tử bà tính sổ, bà lại gây chuyện trước, cũng tốt thôi, giải quyết bà trước rồi nói sau.  

Anh híp mắt cười tủm tỉm hỏi Ninh Kha, ánh mắt lại dừng trên người Nguyên Tuyệt nói: “A Kha, mau giới thiệu cho anh biết, bà ta là cái thứ gì vậy?”  

Anh vừa nói ra câu này, rất nhiều người trong sân bật cười ra tiếng.  

Vương Huyền Cơ ha hả cười nói: “Thằng nhóc Xuyên này hơi cay độc nha, ha ha, nhưng tính tình cậu ta đối với lão phu vẫn không tệ.”  

“Làm càn~”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi