SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Được…Được ~” Nguyên Tuyệt lau mồ hôi lạnh, vội vàng ngồi lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt nhìn về phía mẹ của Ninh Kha, trong lòng hận chết bà ta.  

Mẹ Ninh Kha bị Nguyên Tuyệt nhìn như vậy thì hoảng sợ, bà biết chuyện lần này không xong rồi.  

Nhưng sau khi nhìn con gái và Dương Bách Xuyên ở trong dân, mẹ của Ninh Kha lại tích cực hẳn lên.  

Ngay lúc này, Vương Tông Nhân lại gần nói: “Sư phụ, vừa nãy con ra ngoài, phát hiện bên ngoài tập trung rất nhiều võ giả cổ, làm sao bây giờ?”  

Dương Bách Xuyên ngẩn người, sau đó anh cười nói: “Mời vào thôi, người đến từ các thế lực đã không nhẫn nại được nữa rồi.”

“Vâng thưa sư phụ, con lập tức đi mời bọn họ vào.” Vương Tông Nhân gật đầu rồi bay vọt vào không trung.  

Sau đó, Vương Tông Nhân chậm rãi mở lời, giọng anh vang vọng như tiếng chuông lớn: “Các vị đồng đạo võ cổ giới, chủ nhà có lời mờ, Vân Môn dâng trà nước, hy vọng trong mười hơi thở các vị sẽ vào Vân Môn dùng trà, chớ trốn bên ngoài xem náo nhiệt, tránh khỏi cảm lạnh.”  

Nghe được Vương Tông Nhân hô to, Dương Bách Xuyên xuýt chút nữa đã cười ra tiếng, anh lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối này đúng là nói chuyện.”  

Mặc dù lời của đệ tử mình chẳng ra ngô ra khoai gì, thậm chí nghe còn có chút lạc điệu.  

Nhưng nghĩ lại thì đúng là thích hợp, lời nói cũng không mất đi lễ tiết, hơn nữa còn rất phù hợp với hoàn cảnh.  

Nhất là câu ‘Trong mười hơi thở’ càng chấm phá, tuy có nguy hiểm nhưng lại rất vừa ý Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên biết lần này anh trở về, tất cả những thế lực giới võ cổ tất nhieensex quay về đại sảnh mà tất cả cùng biến mất năm đó, dù sao thì chỉ có một mình anh trở về, à không đúng, hiện tại có thêm Vương Tông Nhân là hai thầy trò.  

Những người kia nhất định muốn hỏi tình hình, năm đó Dương Bách Xuyên nổi danh là Dương điên ở giới võ cổ, gây thù chuốc oán với không ít người, tất nhiên là bọn họ sẽ nhớ nhung anh rồi.  

Nếu như người đông thế mạnh, nhiều người khó tránh khỏi gây sự, mà lời này của Vương Tông Nhân lại trực tiếp up hiếp bọn họ, đồ đệ của anh bay lên không trung, thi triển sức mạnh khiếp sợ của bản thân.  

Hơn nữa, cơ thể giống như một chiếc chuông lớn, truyền lời khắp bốn phương tám hướng, cộng thêm những lời này thì cũng không tính là nguy hiểm, thằng bé có thực lực này.  

Có thể ngự kiếm phi hành, lại bay vọt vào không trung, tiếng như chuông lớn. Những thứ này chính là thực lực hoặc nói đúng hơn là đe dọa bằng vũ lực.  

Dương Bách Xuyên tin, nếu như những võ cổ giả bên ngoài thông minh thì nhất định sẽ ngoan ngoãn bước vào, nếu như có người ngu xuẩn thì Vương Tông Nhân cũng không ngại ra ngoài luyện tay luyện chân một chút.  

Trong lòng anh rất hài lòng với nhị đồ đệ của mình, đúng là có phong cách quý phái.  

…  

Bên ngoài Vân Môn lúc này, một số người nổi bật trong những thế lực đều  cực kỳ hoảng sợ, bọn họ đến Vân Môn núp ở trong bóng tối, không ngờ người ta lại sớm đã phát hiện rồi.  

Chứng kiến phong thái Vương Tông Nhân ngự kiếm phi hành bay trong không trung giống như thần tiên, nghe được cảnh cáo và uy hiếp trong lời của anh ta, những người này không trốn được nữa.  

Chạy thì đừng có mơ, không thấy người ta ngự kiếm phi hành còn xách theo được ba người hay sao?  

Ai mà dám chạy?  

Bọn họ vẫn nên ngoan ngoãn vào Vân Môn thì hơn, cứ thoải mái chào hỏi, Dương điên chưa chắc đã ra tay với bọn họ, đúng không?  

Nghĩ như vậy, bọn họ đều xông ra từ khắp nơi quanh Vân Môn, đi về phía thôn Vân.  

Lúc tới cổng thôn, một cảnh tượng thú vị đã xuất hiện, trong các thế lực đương nhiên là có những người quen biết nhau.  

Vừa chạm mặt đã ngẩn người, cứ nghĩ âm thầm sắp xếp người quan sát trong bóng tối là một cách hay.  

Luật pháp không trách nhiều người, Dương điên sẽ không làm khó tất cả bọn họ.  

Sau khi người quen nhận ra nhau, bọn họ xấu hổ cười ha ha để chữa quê.  

“ y ya anh Trần, lâu lắm rồi không gặp ~”  

“Anh Lý cũng đến rồi đấy à ~”  

“Trương chưởng môn có lễ rồi ~”  

“Vương chưởng môn khách khí ~”  

“…”  

Một tràng khách khí qua lại xuất hiện trước cửa thôn Vân, bọn họ tốp năm tốp ba kéo nhau vào Vân Môn.  

Sau khi Vương Tông Nhân nói xong, Trần Thất Tiên đã phái người ra cổng để tiếp đón, môn quy của Vân Môn vẫn luôn do Trần Thất Tiên phụ trách, yêu cầu các đệ tử của Vân Môn phải tuân theo quy tắc đại tông tu chân.  

Về mặt nghi thức, Vân Môn sẽ không trở thành chủ đề bàn tán của người khác.  

Sau khi Vương Tông Nhân mở lời, Trần Thất Tiên cũng sắp xếp ghế, chuẩn bị tiếp đãi người của những thế lực võ giả cổ.  

Vương Tông Nhân đang ở giữa không trung, linh thức của anh vẫn luôn quan sát các thế lực quanh Vân Môn, phát hiện không có ai ngu xuẩn, sau khi toàn bộ tiến vào Vân Môn, anh cũng bay xuống.  

“Sư phụ, tất cả đã bước vào, bọn họ đều rất biết điều, haha, con lại thấy hơi thất vọng.” Vương Tông Nhân cười gian trá nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi