SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghĩ đến đây đã có một vài thế gia võ cổ không kiềm chế được tiến lên hỏi: “Xin hỏi Dương môn chủ, tôi và thế gia võ cổ của tôi có tư cách đi vào Vân Môn Động Thiên không?”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Tất nhiên có thể, cánh cửa của Vân Môn không phân biệt lớn nhỏ, đối xử bình đẳng.”  

Người nói chuyện chỉ là một gia chủ của thế gia võ cổ mạt lưu, đối với tiểu gia tộc như bọn họ, nếu có thể leo lên cây cổ thụ như Vân Môn, sau này có khả năng sẽ đẩy gia tộc lên một độ cao huy hoàng.  

Nếu dựa theo tình trạng hiện tại của bọn họ, muốn tiến thêm một bước thực sự không có bất cứ khả năng nào, tài nguyên của giới võ cổ đều được các tông môn cổ xưa và các thế gia võ cổ cường đại khống chế trong tay, làm gì đến lượt tiểu gia tộc như bọn họ.  

Đối với những tiểu gia tộc như bọn họ, những lời này của Dương Bách Xuyên thực sự là phúc âm thăng chức, chỉ cần có thể làm đệ tử gia tộc tiến vào Vân Môn Động Thiên tu luyện, thật sự có thể làm Ám Kình hóa Tiên Thiên, cho dù làm con tốt cho Vân Môn bọn họ cũng nhận.  

Vì vậy vị gia chủ tiểu gia tộc này vừa nghe Dương Bách Xuyên nói đối xử bình đẳng, lập tức khom người ôm quyền nói: “Đông Nam Từ gia nguyện ý cùng tiến cùng lùi với Vân Môn, nghe theo hiệu lệnh của Vân Môn, cúc cung tận tụy.”  

Người đầu tiên mở miệng tỏ thái độ chính là một khởi đầu tốt, Dương Bách Xuyên nở nụ cười thân thiết nâng người này dậy nói: “Từ gia chủ khách khí, mang theo đệ tử của các vị đi vào đi.” Nói xong, tạm dừng một chút rồi nói: “Ừm, tôi thấy Từ gia chủ là Ám Kình đỉnh phong, cách Tiên Thiên một bước. Nếu vậy, trước khi đi tôi ban cho ông một viên đan dược, đảm bảo giúp ông đột phá Tiên Thiên.”  

Hạnh phúc đến quá đột nhiên, Từ gia chủ ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần, suýt chút nữa quỳ xuống, Tiên Thiên, là một đạo đại quan của võ cổ giả, ông ta đã dừng lại ở Ám Kình đỉnh phong mười năm, Dương Bách Xuyên giúp ông ta đột phá Tiên Thiên, bảo ông ta làm trâu làm ngựa cũng nhận.  

Ngàn ân vạn tạ một lúc mới rời đi.  

Cảnh tượng này của Từ gia làm cho các thế gia võ cổ còn lại không ngồi yên được, sôi nổi tiến lên biểu đạt ý nguyện phụng hiến cho Vân Môn, một đám thề thốt hứa hẹn.  

Đáng tiếc Dương Bách Xuyên không cho đan dược, người đầu tiên vĩnh viễn ăn được cua lớn, ai bảo các người không tỏ thái độ sớm đâu?  

Mấy tông môn cổ xưa thấy đại thế đã mất, cũng nhìn ra được, nếu coi Vân Môn là người đứng đầu sớm, nói không chừng còn có thể vớt được một chút chỗ tốt từ trong tay Dương Bách Xuyên. Nếu không phối hợp, có lẽ sẽ bị Dương Bách Xuyên làm khó dễ, như vậy ngày sau sẽ rất khổ sở.  

Vì vậy không cân nhắc nữa, Thanh Hư Tử Côn Luân thở dài, cúi đầu, các nhà phía sau cũng đều thần phục,  

Đến lúc này mục đích của Dương Bách Xuyên đã đạt được, người Miêu Trại bị Dương Bách Xuyên hạ lệnh mời đi ra ngoài, các thế lực khác không ai rời đi, tất cả đều đi vào Vân Môn Động Thiên.  

Vân Môn thành công trở thành vua!  

Đối phó xong võ cổ giả, Dương Bách Xuyên chuyển ánh mắt lên trên mấy người phụ nữ của mình.

Lúc này trong lòng của Dương Bách Xuyên vô cùng đắc ý, ánh mắt của người trong nhà đã tràn ngập không thể tưởng tượng.  

Dương Bách Xuyên cười đi qua lễ phép chào hỏi mời bọn họ đi cùng anh đến Vân Môn Động Thiên.  

Ngay cả mẹ của Ninh Kha cũng không chút chậm trễ, đối xử bình đẳng.  

Điều này làm cho Ninh Kha rất cảm động, nhìn về phía Dương Bách Xuyên với ánh mắt tràn đầy tình yêu, cô biết Dương Bách Xuyên làm vậy vì không muốn làm cô khó xử.  

Đối với sự tồn tại của La Phù Động Thiên, toàn bộ Vân Môn chỉ có Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu biết, từ lúc trở về Dương Bách Xuyên vẫn chưa nói cho bất cứ ai.  

Bao gồm mấy người phụ nữ và bà nội cũng không biết.  

Ngay sau đó đỡ bà nội và dẫn theo mấy người phụ nữ cùng với người nhà của các cô đi vào Vân Môn Động Thiên.  

Nhìn ra được hôm nay bọn họ đều bị chấn động nặng với thủ đoạn của anh, ngoại trừ người nhà của Độc Cô Vô Tình, Triệu Nam, người nhà họ Vương là võ cổ giả, biểu tình còn tốt chút.  

Mấy nhà khác, cho dù ba mẹ của Ninh Kha cũng không thể tin tưởng, bao gồm ba mẹ của Bộ Thanh Mai, Lâm Hoan, Viên Kim Phượng cũng bị chấn động nặng.  

Người nhà của mấy người phụ nữ, ngoại trừ mẹ của  u Dương Ngọc Thanh không đến, những người khác đều đến đông đủ.  

Lúc này bọn họ mới biết được thì ra con rể của mình lợi hại như vậy.  

Dương Bách Xuyên thu hết biểu tình của mấy nhà vào trong mắt, cười thầm trong lòng, đợi một lát nữa đi vào Vân Môn Động Thiên sẽ làm bọn họ thể nghiệm một chút cái gì là chấn động.  

Lúc đỡ bà nội đi vào Vân Môn Động Thiên, bà nội cũng không thể tin được, hôm nay được chứng kiến năng lực thần bí của cháu trai, vô cùng vui vẻ nhỏ giọng nói: “Nhóc con thối, con muốn làm cái gì?”  

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Ha ha, bà nội, muốn để người mấy nhà tiếp thu con rể này, tiếp thu con và các cô ấy kết hôn, chắc chắn phải đánh vỡ tư duy thường nhân của bọn họ. Hôm nay cháu trai của bà sẽ đảm đương thần tiên trong mắt người thường một lúc, như vậy chuyện lớn mới thành được.”  

“Chỉ có nhóc quỷ nhà con nhiều chủ ý xấu, nếu sớm có lương sách, không nói cho bà nội, hại bà nội lo lắng.” Nói xong đánh nhẹ lên tay của Dương Bách Xuyên một cái.  

“Là cháu sau, không phải con đang dẫn bà đi tham quan hậu hoa viên nhà con hay sao? Ha ha ~” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Nghe cháu trai nói vậy, bà nội cười mắng một tiếng, cũng không hỏi nhiều, biết cháu trai của mình trưởng thành.  

Đối với quang cảnh bên trong cánh cửa kia, bà cũng tràn ngập chờ mong, chỉ mong đồ vật mà cháu trai bày ra cho người nhà mấy cô nhóc xem có thể làm bọn họ tiếp nhân hôn sự của cháu trai.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi