SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Anh cười ha ha trong lòng, nếu anh dám nói thế trước mặt đám người này thì chắc chắn có thể khiến bọn họ đột phá Hư Cảnh, đạt đến cảnh giới Kim Đan.  

Nhưng tên họ Dương nào đó cũng không phải nhà từ thiện, không có chuyện anh sẽ làm việc tốt không công. Một hai người thì thôi đi, nhưng nếu cộng toàn bộ võ cổ giả Tiên Thiên trở lên của giới võ cổ lại thì cũng không phải số lượng nhỏ. Ít nhất cũng phải đợi cho những người này nợ anh một ơn huệ đã.  

Về phần thông đạo đến Sơn Hải Giới đã bị hủy diệt hoàn toàn là anh nói dối, dù sao khi tu vi ở địa cầu của anh còn chưa khôi phục thì sẽ không đi Sơn Hải Giới, cho nên anh mới không nói cho những người này thời gian cụ thể.  

Một lát sau, chờ bọn họ nói được kha khá rồi, Dương Bách Xuyên mới ho khan một tiếng và nói: “Chư vị, có thể đối với mọi người mà nói thì việc đột phá bước vào Hư Cảnh, thậm chí là đột phá Hư Cảnh cũng rất khó, nhưng tôi muốn nói rằng thật ra cái này cũng không khó chút nào.  

Nếu Dương mỗ có thể nói như thế với chư vị thì chắc chắn sẽ có biện pháp để những người Tiên Tiên bước vào Hư Cảnh, Hư Cảnh thì đột phá.  

Kỳ thật rất đơn giản, phàm là những người đi vào Động Thiên của Vân Môn tôi tu luyện, dưới sự giúp đỡ của linh khí nồng hậu mạnh mẽ thì Tiên Thiên bước vào Hư Cảnh không khó chút nào.  

Về phần cách đột phá Hư Cảnh, đạt đến Kim Đan, kỳ thật rất đơn giản, chỉ là do mọi người không biết mà thôi…”  

Lúc này, có người gấp không chờ nổi mà nói: “Dương môn chủ, đột phá bằng cách nào?”  

Advertisement

“Đúng vậy, xin Dương môn chủ chỉ giáo, sau này tôi nợ cậu một ân huệ.”  

“Đúng thế, tôi cũng vậy…”  

Võ cổ giả ở đây đều không phải người ngu, chính vì vậy, họ đều bắt đầu bày tỏ thái độ của mình.  

Dương Bách Xuyên xua tay cười, nói nửa ngày chính là chờ mấy người nói ra những lời này đó. Anh cười đáp: “Thật ra nếu ở Sơn Hải Giới thì bất kể là Hư Cảnh hay là đỉnh Hư Cảnh vẫn là cảnh giới ngụy Kim Đan.  

Cảnh giới Kim Đan chân chính sẽ cần phải vượt qua thiên kiếp, chỉ khi vượt qua thiên kiếp mới là tu sĩ Kim Đan thật sự. Như đồ đệ Vương Tông Nhân của tôi vậy, có thể ngự kiếm phi hành…  

Thiên kiếp cũng chia ra lớn nhỏ mạnh yếu, chính là cửu thiên lôi kiếp. Những người vượt qua thiên kiếp Kim Đan thì gọi là tu sĩ Kim Đan bất diệt. Cho dù thân thể có bị hủy diệt, Kim Đan vẫn có thể tồn tại như cũ.  

Cho nên việc trải qua thiên kiếp là khảo nghiệm của Thiên Đạo, cũng là điều mà mỗi một tu sĩ đều hướng tới. Bởi khi vượt qua thiên kiếp xong trong đan điền mới có thể kết đan, kết thành Kim Đan.”  

Khi nói đến đoạn này, Dương Bách Xuyên tạm dừng một chút, mọi người đã bị hình ảnh Kim Đan bất diệt mà anh kể tác động rất sâu. Chuyện đó quá hấp dẫn đối với những người này.  

Thử hỏi có ai không khát vọng trường sinh bất lão cơ chứ? Trong cách hiểu của bọn họ, những gì Dương Bách Xuyên kể chính là trường sinh bất lão.  

Nhưng giờ phút này lại có người đặt một câu hỏi vô cùng mấu chốt, gần như tất cả mọi người đều đang ảo tưởng ra thành tựu Kim Đan trường sinh nhưng lại xem nhẹ một điểm quan trọng, đó là thiên kiếp.  

“Xin… Xin hỏi Dương môn chủ, thiên kiếp này như thế nào? Hẳn là không dễ vượt qua đúng không?” Khi hỏi chuyện, giọng nói này mang theo sự cẩn thận như sợ Dương Bách Xuyên sẽ giận.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên không chỉ không giận mà ánh mắt còn sáng lên, thế mà trong đông đảo võ cổ giả lại có người có ngộ tính không tệ.  

Ngẩng đầu nhìn vào trong đám người, anh hơi sửng sốt. Chỉ thấy người hỏi chuyện không phải ai khác mà chính là Nguyên Tuyệt sư thái của phái Nga Mi đã từng bị anh giáo huấn cho. Vốn dĩ sau khi bị Ngô Mặc Thu âm thầm đánh, Nguyên Tuyệt phải rời khỏi nhưng lại bị Dương Bách Xuyên giữ lại. Bởi vì anh muốn tự giáo huấn bà già này, anh hơi âm u mà nghĩ, ai bảo bà ta bất kính với bà anh?  

Còn nghĩ cách leo lên đầu người phụ nữ của mình nữa chứ?  

Lúc này, khi thấy là Nguyên Tuyệt hỏi chuyện, anh lại nhìn nhận kỹ Nguyên Tuyệt một lần nữa trong lòng.  

Về phần Nguyên Tuyệt, vốn dĩ bà ta cũng không định mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được nghi vấn trong lòng. Nói đến cùng thì đều là người tu đạo, dù bà ta là người kiêu ngạo ngang ngược nhưng về khía cạnh tu đạo lại là nhân vật đại lão.  

Cho nên bà ta nhịn không được mà hỏi ra tiếng.  

Nhưng mà Nguyên Tuyệt không nghĩ tới Dương Bách Xuyên nhìn thẳng về phía bà ta như vật. Nguyên Tuyệt – người đã ăn hết đau khổ từ chỗ người họ Dương nào đó bắt đầu run rẩy cả người, bà ta run giọng và nói: “Dương môn chủ thứ tội, bà già như tôi thuận miệng thì hỏi thôi, vô tình mạo phạm.”  

Trong lúc nói chuyện, Nguyên Tuyệt thiếu chút nữa đã định quỳ xuống xin tha.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy sự run sợ của Nguyên Tuyệt thì ngây ra một lúc rồi mới nói: “Đứng lên đi, tôi cũng không có ý trách cứ bà, ở đây nhiều người như vậy, bà có thể nghĩ đến điểm mấu chốt là “Thiên kiếp” chứng tỏ bà có vận may.  

Như vậy đi, chuyện hôm nay xóa bỏ toàn bộ, tôi chấp nhận cho bà đi vào tiên cung Động Thiên của Vân Môn để tu luyện.”  

Nguyên Tuyệt nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì đã hoàn toàn ngây ra?  

Chuyện là sao vậy?  

Nghe ý của Dương Bách Xuyên tức là sẽ cho mình một cơ hội?  

Cũng không kịp nghĩ nhiều về những khía cạnh khác, bà ta lập tức mở miệng: “Đa tạ Dương môn chủ, đa tạ Dương môn chủ.”  

Nguyên Tuyệt cũng coi như là người đã thành tinh rồi, tuy rằng bà ta không rõ tại sao đột nhiên Dương Bách Xuyên lại thay đổi thái độ nhưng không thể phủ nhận rằng đây là đang cho bà ta thứ tốt, cứ tạ ơn trước rồi nói sau.  

Không nói đến cái khác, chỉ một câu “Mọi việc hôm nay xóa bỏ toàn bộ” của Dương Bách Xuyên cũng đã quá đủ rồi.  

Dương Bách Xuyên ha ha cười nói: “Được rồi, đứng lên đi, cho bà một cơ hội. Do tôi thấy bà có ngộ tính, còn về phần có thể đạt được thành tựu gì không thì chung quy phải dựa vào nỗ lực của chính bản thân bà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi