SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lần này cậu dẫn người ra ngoài, đầu tiên cứ bắt đầu với đám dân lang thang kia trước, làm như thế nào thì tự cậu nhìn mà làm, nói chung là không thể để bất cứ ai biết được thân phận của các cậu, chỉ cần nhớ rằng vi sư rất khó chịu với đám dân lang thang đó, cậu biết nên làm như thế nào mà phải không?"

"Ha ha, sư phụ yên tâm, đệ tử biết rồi, chọc sư phụ tức giận chính là chọc đệ tử tức giận, người cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ làm thật tốt." Vương Tông Nhân cười ha ha nói.

"Được rồi đi đi, nhớ đừng để người khác biết được thân phận của mình, nếu không còn chuyện gì nữa thì lần này vi sư cho phép cậu đi ngắm nghía vòng quanh thế giới." Dương Bách Xuyên híp mắt nói.

"Toàn thế giới? Sư phụ nói thật ư?" Hai mắt Vương Tông Nhân càng ngày càng sáng.

Dương Bách Xuyên cười mắng: "Thằng nhóc thối, vi sư lừa cậu được chắc? Yên tâm cứ mạnh dạn chơi bời đi, nhưng không được làm hại người vô tội, biết chưa?"

"Biết rồi ạ, he he…" Vương Tông Nhân vui chết mất, vòng quanh thế giới, chẳng phải là nói sư phụ cho phép cậu ta đi đánh dị năng giả và võ cổ giả trên toàn thế giới đấy à.

Khi thầy trò hai người đang nói chuyện, Ninh Kha bước vào từ ngoài cửa.

"Chào sư nương, sư phụ người nói chuyện với sư nương đi, đệ tử cáo lui."

Sau khi Vương Tông Nhân cười hì hì với Dương Bách Xuyên thì xoay người rời đi.

Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười với đồ đệ này của mình, nhìn như trầm ổn nhưng thật ra vẫn còn rất trẻ trâu, điểm này rất tốt, nếu trầm nặng và chững chạc quá thì lại không tốt lắm.

Ninh Kha bị một tiếng “sư nương” của Vương Tông Nhân làm cho đỏ bừng cả mặt, nhưng trong lòng cô ta lại thấy rất ngọt ngào.

"Về rồi à?" Dương Bách Xuyên đứng dậy đi về phía Ninh Kha, mấy ngày trước đây cô ta tiễn ba mẹ về nhà, hôm nay mới quay lại.

"Ừm, anh Xuyên, em... hức…" Thật ra Ninh Kha muốn nói một câu xin lỗi, lần trước mẹ và chị họ của cô ta lén đính hôn thay cô ta, hơn nữa Nguyên Tuyệt còn bất kính với bà nội nữa, Ninh Kha vẫn luôn cảm thấy rất lo lắng.

Dương Bách Xuyên biết Ninh Kha muốn nói cái gì, anh cười ha ha trực tiếp hôn lên môi cô ta, khiến cả người Ninh Kha run lên nuốt lời muốn nói vào bụng.

"... Hức hức…" Bị người nào đó họ Dương hôn một cách bá đạo, toàn thân Ninh Kha mềm nhũn.

Vài phút sau anh mới buông cô ta ra, nói: "Đồ ngốc, anh biết hết rồi, không trách em, anh cũng không giận đâu, nhưng mà em đã đi mấy ngày rồi, nên phạt, ha ha…"

"Em... Hức…"

Đột nhiên Ninh Kha cảm giác mình bị người nào đó họ Dương đánh úp, giờ khắc này cô ta hoàn toàn thả bay bản thân.

"Sầm…"

Cửa đại sảnh đóng lại, từng tiếng rên khẽ vang lên.

...

Mấy ngày kế tiếp, người nào đó họ Dương len lỏi giữa những người phụ nữ giống như tên trộm vậy, cực kỳ vui sướng.

Thỉnh thoảng trêu chọc đứa cháu ngoại trai, ra ngoài đi dạo với bà nội, đi qua thôn mới nói chuyện phiếm với người ở trong thôn, cuộc sống của anh đã hoàn toàn biến thành cuộc sống của một người bình thường.

Một tháng sau, Ngô Nam đến thăm.

"Vị đại lão kia muốn gặp cậu." Sau khi Ngô Nam nhìn thấy Dương Bách Xuyên thì nói thẳng.

"Gấp thế cơ à?" Hiện tại Dương Bách Xuyên ung dung tự tại sung sướng mỗi ngày, vẫn chưa muốn đi gặp đại lão sau lưng Thần Long Đàm.

"Thời gian không ngắn, đã qua mấy ngày rồi, hôm nay cậu đi cùng tôi một chuyến, thế nào?" Ngô Nam đi thẳng vào vấn đề.

"Ha ha, ông đây là đang bức vua thoái vị đó…" Dương Bách Xuyên cười khanh khách nói, ngay sau đó nheo hai mắt lại nhìn Ngô Nam không nói gì cả.

Ngô Nam bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, ông ấy nuốt nước bọt nói: "Cậu có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng đi, tôi nói được gì thì sẽ nói hết cho cậu, đừng nhìn người ta bằng ánh mắt âm trầm như vậy." Ngô Nam nói thẳng.

"Đây mới là cách bắt chuyện đúng đắn, nói xem vị đại lão sau lưng ông là thần thánh phương nào, với một tin tức cơ bản như vậy thì chắc ông vẫn sẽ nói cho tôi biết chứ nhỉ?" Dương Bách Xuyên cười ha ha nói.

Ngô Nam trợn trắng mắt nói: "Gì mà đại lão sau lưng tôi chứ, tôi chỉ là một chân chạy việc mà thôi, vị đại lão kia mới chính là một nhân vật lớn hàng thật giá thật, là một nhân vật đã tồn tại từ khi Trung Quốc mới thành lập.

Nói chính xác thì Thần Long Đàm chính là do vị đại lão đó lập ra, đây cũng là điều sau này tôi mới biết được. Lại nói, vị đại lão đó có quan hệ rất sâu xa với lão đàm chủ đấy."

Dương Bách Xuyên nghe Ngô Nam nói như vậy thì sốc cực kỳ, nhìn Ngô Nam, trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ tới câu chuyện mà nàng tiên cá Hạ Lộ đã kể cho anh nghe.

Anh chợt nảy ra suy nghĩ, hỏi: "Vậy ra... người đó chính là nghĩa phụ của lão đàm chủ Hạ Lộ nhà các ông à?"

Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt có chút phức tạp, gật đầu nói: "Quả nhiên cậu biết được khá nhiều, không sai, tên thật của vị đại lão đó là Lữ Xuân Thu, chính là ân nhân cứu mạng năm đó của lão đàm chủ nhà tôi."

"Không đúng, dựa theo những gì mà Hạ Lộ đã kể, người đã cứu nghĩa phụ của cô ấy năm đó, đáng lẽ phải chết rồi mới đúng." Dương Bách Xuyên nói.

Ngô Nam hiếm khi bật cười, nói: "Sao lại chết được? Năm đó Lữ đại gia có việc nên mới rời bỏ lão đàm chủ nhà tôi, từ đó đàm chủ nhà tôi cho rằng ngài ấy đã chết, nên mới lập mộ chôn di vật, bái Lữ đại gia làm nghĩa phụ.

Thứ nhất, kế thừa ý chí của Lữ đại gia bảo vệ Trung Quốc, thứ hai là để cảm ơn ơn cứu mạng của ngài ấy, nhưng sau Lữ đại gia lại nấp trong tối không chịu ra gặp mặt đàm chủ đại nhân nhà tôi, nhưng thật ra ngài ấy vẫn luôn chú ý và đã tận mắt chứng kiến đàm chủ đại nhân nhà tôi thành lập Thần Long Đàm.

Cho tới nay đều là Lữ đại gia âm thầm chăm nom cho Thần Long Đàm, hoặc là nói chăm nom cho đàm chủ nhà tôi, không thì cậu cho rằng với thực lực của đàm chủ nhà tôi liệu có thể trấn áp được mấy lão quái vật của giới cổ võ đó không?"

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì gật đầu, ngẫm lại thì thấy đúng thật. Lúc anh quen Hạ Lộ, thực lực của Hạ Lộ chỉ mới Tiên Thiên, rồi sau anh mới biết được trong giới cổ võ có rất nhiều lão quái vật có tu vi Hư Cảnh.

Nếu không có cao thủ chống lưng cho Thần Long Đàm, sao Thần Long Đàm có thể sánh ngang vai với tám tông môn lớn của giới cổ võ chứ? Nghĩ vậy, vị đại lão đứng sau lưng Thần Long Đàm, hoặc là nói nghĩa phụ của nàng tiên cá Hạ Lộ cũng là một vị cao thủ.

Là Hư Cảnh? Hay là Kim Đan? Hoặc là cao hơn nữa?

Giờ phút này Dương Bách Xuyên thực sự cảm thấy tò mò, rất muốn đi gặp thử.

Nhưng anh không rõ vì sao Lữ Xuân Thu lại không chịu gặp mặt Hạ Lộ.

Lúc này Ngô Nam tiếp tục nói: "Lữ đại gia chú ý đến cậu thật ra là từ sau khi đàm chủ đại nhân nhà tôi biến mất thì ngài ấy mới bắt đầu chú ý đến, nghe nói lúc ấy Lữ đại gia đã giận tím mặt vì biết đàm chủ nhà tôi bị mất tích chính là vì cậu, muốn giế t chết thằng nhóc nhà cậu, nhưng đáng tiếc không biết vì sao cuối cùng lại không giế t chết cậu nữa."

Lúc Ngô Nam nhắc tới chuyện này, ông ta vẫn tràn đầy khúc mắc đối với Dương Bách Xuyên, nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không tức giận, sửng sốt xong thì mới hỏi: "Lữ Xuân Thu có lai lịch bối cảnh như thế nào?"

"Chuyện này tôi nào biết được, nói chung là rất thần bí, có lẽ cũng chẳng có ai biết cả, nhưng tôi nghe đồn tổ tiên của Lữ đại gia là tộc thần bảo hộ của Trung Quốc, nói chung lai lịch phi phàm." Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên nói.

"Được, tôi không hỏi nữa, cứ đi gặp là sẽ biết được người đó là thần thánh phương nào ngay, đi thôi." Hiện tại Dương Bách Xuyên càng ngày càng cảm thấy hứng thú với vị Lữ đại gia Lữ Xuân Thu trong lời kể của Ngô Nam.

Đại lão thực sự đứng sau lưng của Thần Long Đàm, còn là nghĩa phụ trên danh nghĩa của Hạ Lộ, về công về tư anh đều cần tới gặp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi