SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vì vây Dương Bách Xuyên chuẩn bị nói rõ ràng với Lữ Xuân Thu, anh sẽ không nảy sinh xung đột lợi ích với anh ta, anh chỉ muốn Vân Môn Trái Đất bình an, không có ý đồ với Thần Mộ Viên.

Nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên nhìn Lữ Xuân Thu lắc đầu nói: "Không không không, giữa tôi và tiền bối không có cùng một mục tiêu."

Đáng lẽ Lữ Xuân Thu cũng định lùi một bước, hợp tác vớ Dương Bách Xuyên, hay nói cách khác là thế lực sau lưng Dương Bách Xuyên, nhưng nghe Dương Bách Xuyên nói vậy anh ta còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên đại diện thế lực muốn một mình nuốt trọn bảo tàng Thần Mộ Viên, sắc mặt của anh ta lập tức u ám: "Có phải các người tham lam quá rồi không? Nói thật cho cậu biết, nếu không có lão phu thì cho dù thế lực sau lưng thằng nhóc cậu có lớn hơn nữa, cuối cùng tu vi thông huyền cũng đừng hòng tìm được chỗ của mộ viên."

Dương Bách Xuyên nghe Lữ Xuân Thu nói thế thì biết anh ta đã hiểu lầm, anh cười khổ nói: "Tiền bối anh nghĩ nhiều rồi, ý của tôi là tôi không có một chút hứng thú nào với Thần Mộ Viên."

Dương Bách Xuyên nói tới đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Kỳ thật lúc trước tôi nói định cư lâu dài ở Trái Đất chỉ là nói mà thôi, đợi sau khi tôi khôi phục tu vi thì sẽ dẫn tất cả đệ tử từ Trúc Cơ trở lên của Vân Môn đến Sơn Hải Giới, bao gồm võ cổ giả, chỉ cần tu vi đột phá Hư Cảnh thì tôi đều có thể cùng đưa theo rời khỏi Trái Đất, không biết tôi nói vậy tiền bối đã hài lòng chưa?"

Đợi Dương Bách Xuyên nói xong, Lữ Xuân Thu liền bối rối, nhưng trong lòng anh ta lại mừng rỡ. Có điều anh ta vẫn ôm lòng hoài nghi với lời nói của Dương Bách Xuyên, ánh mắt nhìn anh lộ vẻ khó hiểu.

Về việc này tất nhiên Dương Bách Xuyên biết Lữ Xuân Thu sẽ không dễ dàng tin tưởng, vì vậy anh giơ tay lên thề: "Từng chữ tôi nói đều là thật."

Lần này Lữ Xuân Thu đã nở nụ cười, lời thề của người tu chân sẽ được Thiên Đạo công nhận, không phải muốn thề là thề, nếu Dương Bách Xuyên đã dám thề thì chứng minh Dương Bách Xuyên không nói dối.

Như vậy tảng đá lớn trong lòng Lữ Xuân Thu cũng buông xuống, anh ta đã nhắm tới Thần Mộ Viên quá lâu, tổn hao nhiều thời gian và tih lực mới tìm được vị trí, nhưng đến nay vẫn chưa tiến vào Thần Mộ Viên. Cho dù là Thần Mộ Viên cũng có quy luật nào đó tồn tại, tìm được cửa vào của tmn, cũng có sức mạnh canh giữ. Anh ta đang nghĩ đủ mọi cách cố gắng tiến vào Thần Mộ Viên, mấy ngày nữa chính là thời gian cửa, anh ta cần phải đi vào cửa Thần Mộ Viên, thử mở cổng lớn của Thần Mộ Viên lần nữa.

Nếu đã đi thì anh ta không hi vọng Trái Đất xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, mà Dương Bách Xuyên chính là điều ngoài ý muốn duy nhất. Nếu Dương Bách Xuyên thật sự không để ý tới Thần Mộ Viên thì anh ta có thể yên tâm tới cửa Thần Mộ Viên.

Nghĩ tới đây trong lòng của Lữ Xuân Thu mừng rỡ, cuối cùng cũng lộ ý cười nói: "Cậu đã biết Thần Mộ Viên thì nên biết Thần Mộ Viên có ý nghĩa thế nào, chẳng lẽ cậu thật sự không có suy nghĩ gì sao?"

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: "Thật sự không có, nói thật ra bây giờ tu vi của tôi tạm mất, không có năng lực đó. Cho dù tu vi không bị mất thì một Nguyên Anh nho nhỏ như tôi cũng không sánh bằng tu vi của tiền bối, không dính nổi vào bảo tàng kia, vì vậy thời gian tiếp theo ở Trái Đất tôi chỉ muốn yên ổn ở Trái Đất trải qua cuộc sống của người bình thường, tranh thủ sớm ngày mở phong ấn, đến lúc đó tôi sẽ rời Trái Đất đến Sơn Hải Giới.

Ở Sơn Hải Giới tôi vẫn còn rất nhiều bạ bè, Trái Đất chung quy không thích hợp để tu chân. Tiền bối cứ yên tâm đi, tôi sẽ không gây thêm rắc rội cho anh, cũng hi vọng anh đừng nhìn chằm chằm tôi, chúng ta ai đi đường nấy, như vậy chẳng phải rất tốt sao?"

Lần này Lữ Xuân Thu nở nụ cười từ tận đáy lòng, đột nhiên anh ta nghĩ tới những chuyện điều tra được của Dương Bách Xuyên, kỳ thật phát hiện một điểm yếu của Dương Bách Xuyên, thằng nhóc này rất trọng tình cảm.

So với Thần Mộ Viên thì tất nhiên Dương Bách Xuyên sẽ chọn người thân bạn bè, vì vậy anh ta không hoài nghi anh nữa, cười ha ha nói: "Như vậy cực kỳ tốt, nếu như thằng nhóc cậu đã nói tới mức này thì lão phu cũng không hẹp hòi. Nói thật cho cậu biết, ba ngày sau lão phu sẽ đi tới chỗ đó, có lẽ sẽ rất lâu, nói không chừng là vài năm, hoặc là vài chục năm.

Vì vậy cậu cũng yên tâm đi, lão phu sẽ không gây phiền phức cho cậu, nhưng có một chuyện cậu phải hứa với lão phu, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ cho cậu biết tung tích của mỹ nhân ngư Hạ Lộ ở Sơn Hải Giới, hơn nữa cậu đi rồi, lão phu sẽ bảo vệ đám đệ tử còn ở lại Vân Môn của cậu."

"Mời tiền bối nói." Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động.

"Lúc đi hãy thực hiện lời hứa của cậu, đưa tất cả những người có tu vi đạt tới Kim Đan của Trung Quốc tới Sơn Hải Giới cho lão phu, làm vậy lão phu cũng không hoàn toàn là vì lòng riêng mà cũng là cân nhắc cho sự bình yên của Trung Quốc. Hơn nữa lão phu hứa với cậu, nếu sau này cậu vẫn trở lại Trái Đất, lão phu sẽ nói cho cậu biết vị trí của Thần Mộ Viên một cách vô điều kiện, những chuyện này lão phu cũng thề"

"Được, tôi và anh mỗi người tự thề dưới Thiên Đạo."

Đến tận lúc này một già một trẻ đã đạt được thỏa thuận, sau khi thảo luận một số điều thì mỗi người đều dùng tinh huyết của bản thân làm môi giới lập lời thề Thiên Đạo.

gày hôm sau, Dương Bách Xuyên rời khỏi đế đô trở về Vân Môn.

Quỹ đạo cuộc sống cũng đi đúng hương, tới đế đô gặp Lữ Xuân Thu, hữu kinh vô hiểm, kỳ thật anh đã đạt được lợi ích không nhỏ.

Ba ly rượu mà Lữ Xuân Thu tặng hiển nhiên đã mở ra một phương hướng cho việc cảm ngộ Thiên Đạo mở phong ân Nguyên Anh của anh, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian, cuối cùng sẽ có một ngày tu vi của anh trở về.

Anh và Lữ Xuân Thu mỗi người tự đưa ra lời thề, cho Vân Môn một sự ổn định, sau này anh tới Sơn Hải Giới không thể đưa tất cả đệ tử Vân Môn đi, chỉ có thể đưa đám đệ tử tu vi đã đạt tới Kim Đan.

Mà những đệ tử còn lại của Vân Môn thì ở lại Trái Đất, làm gốc rễ cho Vân Môn.

Đã có lời thề của cường giả mà anh không biết có tu vi thế nào Lữ Xuân Thu, anh ta sẽ không ra tay với Vân Môn, thậm chí bảo vệ nền mống của Vân Môn, Dương Bách Xuyên tin rằng sau này cho dù anh rời khỏi thì Vân Môn cũng có thể tồn tại lâu dài.

...

Sau khi trở về, cuộc sống của Dương Bách Xuyên quay về như cũ, mỗi ngày liếc mắt đưa tình với mấy người phụ nữ, đi dạo trò chuyện với bà nội, trêu chọc cháu ngoại trai Man Man đang dần lớn lên.

Thỉnh thoảng có hứng Dương Bách Xuyên sẽ đến Động Thiên của Vân Môn chỉ điểm cho đệ tử Vân Môn tu luyện một chút, cuộc sống có thể nói là tự do tự tại, muôn màu muôn vẻ.

Chỉ chớp mắt hơn nửa năm đã trôi qua trong lúc vô tình, đã đến cuối năm, năm sau chính là thời gian hôn lễ với mấy người phụ nữ đã định ra với bà nội, người của cả Vân Môn cũng bắt đầu bận rộn.

Mọi người đều biết môn chủ nhà mình sắp cử hành hôn lễ, dưới sự chủ trì của đại quản gia Vân Môn Trần Thất Tiên, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ từ lâu.

Hôm nay Dương Bách Xuyên và bà nội đi dạo trở về, mới ngồi xuống uống trà thì Khâu Vân đã vội vội vàng vàng chạy vào nói: "Tiên... Tiên sinh... Mau... Mau lên... Chị Vô Tình sắp độ kiếp rồi!"

Trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động, sắc mặt cũng thay đổi, người đầu tiên nghênh đón thiên kiếp Kim Đan của cả Vân Môn đã xuất hiện, là Độc Cô Vô Tình, cũng là chuyện nằm trong dự đoán.

Dương Bách Xuyên xông vào Động Thiên của Vân Môn đầu tiên, anh vừa đi vào đã thấy bầu trời phía trên Vân Môn sấm chớp vang dội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi