SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghe thấy câu hỏi của cháu ngoại Dương Bách Xuyên, Đoan Mộc Hành Thiên như bị rút cạn tinh thần, thở dài một tiếng!  

"Ông ngoại nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên thì càng thêm lo lắng.  

Anh không có trưởng bối, ngoài bà nội ra, ông ngoại là người thân thiết nhất. Khi anh bị đuổi giết ở Nam Quốc, ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên có thể liều mạng vì anh, chỉ với điểm này thôi Dương Bách Xuyên cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.  

Anh muốn xem kẻ nào dám bắt nạt ông ngoài của Dương Bách Xuyên này!  

"Cậu của cháu chết rồi..." Đây là câu nói của Đoan Mộc Hành Thiên sau tiếng thở dài.  

Tim Dương Bách Xuyên hẫng một nhịp. Mặc dù anh và cậu không giao tiếp nhiều, nhưng lần đầu gặp mặt anh có thể cảm nhận được cậu rất thân thiết với mình. Không ngờ ông ngoại lại nói là cậu đã chết.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy khó chịu như có tảng đá đè nặng trong lòng.  

Hiện tại anh đã hiểu ra tại sao ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên đường đường là tu vi Hư Cảnh mà tướng mạo lại như ông già tám mươi.  

Dương Bách Xuyên biết toàn gia tộc Đoan Mộc có rất nhiều đệ tử, nhưng cả đời ông ngoại chỉ có hai đứa con là mẹ của anh Đoan Mộc Uyển Nhi và cậu của anh.  

Mẹ của anh thì không cần nói đến nữa. Hồi trẻ bà dùng tên giả Mộc Uyển yêu đương với ba anh, cuối cùng vì tìm kiếm người ba mất tích ở Tây Vực của anh mà một đi không trở lại. Bây giờ ông ngoại lại mất đi đứa con trai duy nhất, chuyện này là đả kích lớn đối với ông ấy, ông ấy trở nên già nua thế này cũng không có gì lạ.  

"Sao cậu lại... chết vậy ông?" Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi.  

Đoan Mộc Hành Thiên rơi nước mắt: "Loan Châu xuất hiện một thế lực hùng mạnh tên là Thánh Tôn Môn. Ngoại trừ Trung Quốc, các thế lực võ cổ và dị năng ở châu Á đều bị Thánh Tôn Môn cưỡng chế thu phục. Cánh tay của ông và cậu cháu mất vào lúc đó..."  

Nói đến đây, Đoan Mộc Hành Thiên nghẹn ngào không thốt lên lời.  

Dương Bách Xuyên siết chặt hai tay, trong mắt tràn đầy sát khí: "Ông ngoại, kẻ nào giết cậu và chém đứt tay trái của ông? Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"  

"Tên kia tự xưng là Cung Huyễn, đại đệ tử dưới trướng Thánh Tôn gì đó. Tu vi của gã thâm hậu hơn ông, ông và cậu của cháu đều tổn thất trong tay Cung Huyễn. Nếu không phải lúc đó kinh động tới chính phủ thì e là gia tộc Đoan Mộc cũng diệt vong.  

Cung Huyễn ra tay vô cùng tàn nhẫn, khẩu hiệu là "theo thì sống, chống thì chết". Các thế lực xung quanh không chịu thần phục đều bị Thánh Tôn Môn tiêu diệt." Đoan Mộc Hành Thiên vẫn còn sợ hãi.  

"Vậy Thánh Tôn Môn có lai lịch thế nào?" Dương Bách Xuyên hỏi.  

Đoan Mộc Hành Thiên lắc đầu: "Không ai biết lai lịch cụ thể ra sao, các thế lực nước ngoài chỉ biết Thánh Tôn Môn là tông môn đột nhiên nổi lên từ Loan Châu vào khoảng một năm trước, kẻ ra mặt đối ngoại chính là Cung Huyễn tự xưng là đại đệ tử dưới trướng Thánh Tôn của Thánh Tôn Môn.  

Nghe nói Thánh Tôn Môn có một vị Thánh Tôn tu vi cao siêu, Cung Huyễn cưỡng chế thu phục các thế lực nước ngoài là do Thánh Tôn ra lệnh. Thánh Tôn Môn nổi lên trong vòng một đêm, hiện tại ngoài Trung Quốc ra, thế lực trên toàn châu Á đều bị Thánh Tôn Môn thu phục rồi.  

Không biết mục đích của bọn chúng là gì, nói chung là Thánh Tôn Môn cực kỳ thần bí, nhất là Thánh Tôn gì đó. Chỉ một tên đại đệ tử dưới trướng Thánh Tôn đã thu phục được vô số thế lực, chưa kể Thánh Tôn thần bí khó lường."  

Đoan Mộc Hành Thiên nói đến đây thì dừng lại nhìn Dương Bách Xuyên rồi mới nói tiếp: "Vốn dĩ sau khi nghe tin cháu trở về, ông ngoại đã muốn đến thăm cháu từ lâu, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này.  

Cháu à, ông ngoại có thể cầu xin cháu một việc không?" Sau cùng Đoan Mộc Hành Thiên hỏi.  

"Ông ngoại, chúng ta đều là người một nhà. Ngoài bà nội ra, ông chính là người thân nhất của cháu. Chúng ta là người một nhà, có gì mà không thể nói chứ? Ông cứ dặn dò là được, tuyệt đối đừng khách sáo." Dương Bách Xuyên nhìn ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, trong lòng vô cùng đau khổ.  

Đoan Mộc Hành Thiên nghe cháu trai nói vậy, biểu cảm chợt thả lỏng, trên mặt xuất hiện nụ cười. Đúng là cháu ruột! Ông ấy nhân cơ hội nói ra: "Cháu cũng thấy đấy, lần này ông ngoại đến muộn là vì không thể ở lại Nam Quốc được nữa.  

Vì vậy lần này ông dẫn cả gia tộc đến đây nhờ cậy cháu. Nếu có thể, ông hi vọng cháu thu nhận đám đệ tử này của gia tộc Đoan Mộc vào Vân Môn, may ra có thể giữ lại chút căn cơ cho gia tộc Đoan Mộc.  

Nếu không đưa gia tộc rút khỏi Nam Quốc thì sớm muộn gì Thánh Tôn Môn cũng tìm đến tận cửa, đến lúc đó gia tộc sẽ gặp tai họa. Vì vậy ông ngoại hi vọng cháu có thể giúp đỡ gia tộc Đoan Mộc."  

"Ông ngoại, đây chỉ là chuyện nhỏ. Thế này nhé, cháu dành ra một khu vực riêng ở động tiên Vân Môn cho gia tộc Đoan Mộc, làm cơ sở phát triển của gia tộc Đoan Mộc, tất cả đệ tử của gia tộc Đoan Mộc đều được đối xử bình đẳng như đệ tử Vân Môn. Ông thấy sao?" Dương Bách Xuyên trả lời.  

Nghe vậy Đoan Mộc Hành Thiên cực kỳ cảm động, không ngờ đứa cháu ngoại này lại tốt với mình như vậy. Nhưng sau đó ông ấy lại xua tay nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu, dứt khoát cho đệ tử của gia tộc Đoan Mộc gia nhập Vân Môn đi!"  

"Ông ngoại..." Dương Bách Xuyên muốn nói nhưng bị Đoan Mộc Hành Thiên ngắt lời: "Cháu ngoan, ông ngoại biết cháu tốt với gia tộc Đoan Mộc, nhưng ông bảo cháu cho đệ tử của gia tộc Đoan Mộc gia nhập Vân Môn không phải là không có lý do, cũng là có lòng riêng.  

Ông biết những điển tịch tu luyện mà cháu tặng ông lần trước đều là sách quý, cho đệ tử của gia tộc Đoan Mộc gia nhập Vân Môn thật ra là ông được hời. Vả lại chúng ta là người một nhà, cho dù cháu dốc hết vốn liếng tìm một nơi khác cho đệ tử của gia tộc Đoan Mộc phát triển hay là ở Vân Môn đi chăng nữa, về lâu về dài tuy không có vấn đề gì đáng kể, nhưng Vân Môn và đệ tử của gia tộc Đoan Mộc khó tránh khỏi tranh chấp, như vậy không tốt. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi