SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ở trong mắt mấy lão già của Miêu Trại và Thiên Cương Sơn, mấy người bị Dương Bách Xuyên bắt được từ chân trời bằng bản lĩnh cao cường đó hoàn toàn không phải ai khác mà chính là sứ giả của Sơn Hải Giới ở trong lòng bọn họ, là hạng người có bản lĩnh cao cường, là chỗ dựa của bọn họ.  

Nhưng mà, còn bây giờ thì sao?  

Đường đường là sứ giả của Sơn Hải Giới mà lại bị Dương Bách Xuyên thi triển bản lĩnh, ném xuống mặt đất giống như một con chó chết.  

Điều này sao lại không khiến người ta khiếp sợ cho được?  

Advertisement

Thanh Hư Tử phái Côn Luân và những người khác liếc nhìn nhau, cả đám đều quay mặt nhìn nhau, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa làm ra chuyện gì hồ đồ.  

Dương Bách Xuyên thật là đáng sợ mà.  

Có được bản lĩnh cao cường như thế, có thể là một người mất hết tu vi được sao?  

Giờ khắc này tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi, trước kia họ từng nghe nói Dương Bách Xuyên đã mất hết tu vi, liệu có phải là do Dương Bách Xuyên đã cố ý sắp đặt đệ tử Vân Môn tản ra lời đồn hay không?  

Chính là vì một ngày hôm nay – được hung hăng tát thẳng vào mặt mọi người?  

Sau khi một mình Dương Bách Xuyên vọt lên giữa không trung thì trong không khí chợt xuất hiện hai bóng ma, điều này đối với đám võ cổ giả nhà quê mà nói thì không khác gì bản lĩnh cao cường cả, nhưng bọn họ lại biết rõ, lúc này Dương Bách Xuyên quả thật chính là một vị thần đối với họ.  

Không riêng gì đám võ cổ giả này, ngay cả một số đệ tử Vân Môn nghe thấy tiếng gió chạy ra từ Vân Môn Động Thiên hóng hớt nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trên mặt bọn họ cũng cực kỳ nhiệt tình, cuồng nhiệt môn chủ nhà mình đến tận xương tủy.  

Trên đỉnh núi phía sau Vân Môn, những người phụ nữ của Dương Bách Xuyên cũng đang lấp lánh ánh sáng trong đôi mắt đẹp, lòng thầm tự hào, đây là người đàn ông của bọn họ.  

Trong mắt bất cứ ai lúc này cũng là hình ảnh Dương Bách Xuyên oai phong lẫm liệt với mái tóc trắng phiêu dật đứng giữa không trung, cùng với thần uy có một không hai.  

...  

Chỉ trong nháy mắt, nguyên thần của Dương Bách Xuyên xuất khiếu,  m Dương Nhị Thần ra tay bắt tất cả những người đang trốn ở bên ngoài Vân Thôn lại và ném xuống quảng trường Vân Môn từ giữa không trung, cả một đám phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

Từ lúc bắt đầu linh thức của Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra những người này rồi.  

Chẳng qua anh ôm tâm thế xem diễn, cũng muốn xem thử những người này rốt cuộc muốn làm gì?  

Hiện giờ có vẻ như phần lớn bọn họ đều có âm mưu đối với Vân Môn Động Thiên, điều khiến anh thấy tức giận hơn cả chính là, kẻ đứng đằng sau lại xúi giục đám võ cổ giả này đến gây chuyện.  

Nhưng anh cũng đã nhìn rõ được bộ mặt của mấy con sói mắt trắng đó, nếu mấy người muốn thay đổi chỗ dựa, vậy tôi đây sẽ đánh cho chỗ dựa của mấy người trở thành một lũ chó chết.  

Đúng là đối với đám võ cổ giả nhà quê đó mà nói, những kẻ ở Sơn Hải Giới đều là hạng người có bản lĩnh cao cường, nhưng ở trong mắt Dương Bách Xuyên anh đây, hiện tại sáu gã tu sĩ có cảnh giới Nguyên Anh đó thật ra chỉ như con sâu cái kiến, chẳng là cái thá gì cả.  

m Dương Thần Hồn xuất khiếu, chỉ bằng một cái lật tay đã bắt được sáu gã Nguyên Anh từ bên ngoài Vân Môn, ném xuống quảng trường Vân Môn.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên phi xuống từ giữa không trung, lại bước đến bên cạnh mấy lão già của Miêu Trại, Mật Tông Tự và Thiên Cương Sơn, cười tủm tỉm hỏi: "Mấy vị à... Đây là sứ giả Sơn Hải trong mắt mấy người ư?  

Ha ha, chẳng phải tôi đã nói cái thứ gọi là sứ giả ở trong mắt mấy người chỉ là con kiến đối với ông đây sao? Hiện giờ đã tin chưa?"  

Dương Bách Xuyên nói ra một câu, sắc mặt của đám người trưởng lão Miêu Trại cũng tái nhợt đi một phần, toàn thân bọn họ khẽ run rẩy.  

Nhìn trong đó có ba người chính là chỗ dựa lớn, người có bản lĩnh cao cường ở trong mắt bọn họ, ai có thể ngờ những người này lại không chịu nổi một kích ở trước mặt Dương Bách Xuyên chứ.  

Lúc Dương Bách Xuyên đang nói chuyện, anh phóng thích toàn bộ hơi thở trên người, điều này khiến mấy người bên phe Miêu Trại cảm thấy giống như đang bị núi đè trên đỉnh đầu vậy.  

"Bùm bùm..."  

Cả một đám không có một chút năng lực chống cự nào cả, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất.  

"Dương môn chủ tha mạng, bọn tôi biết sai rồi!" Rốt cuộc có người không trụ nổi nữa mà xin tha.  

Không xin tha cũng không được, chỗ dựa ở trong lòng bọn họ khi rơi vào tay Dương Bách Xuyên bị hành hạ không khác gì một con chó chết, không hề có năng lực phản kháng chứ đừng nói tới đám người như bọn họ, sợ là còn chẳng bằng con sâu cái kiến, lúc này dường như xin tha chính là lối thoát duy nhất.  

Nhưng mà ánh mắt của Dương Bách Xuyên lại trở nên lạnh lùng, anh lạnh giọng nói: "Bây giờ mới xin tha không phải đã quá muộn rồi sao? Thứ tôi ghét nhất trần đời chính là mấy kẻ hai mặt giống như các người. Tặng cho mấy người một câu, làm người cần phải giữ vững nguyên tắc mới là con đường đúng đắn, kiếp sau có làm gì thì cũng đừng hồ đồ, phải biết ơn thì mới có thể sống lâu."  

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, tiện tay vung về phía đầu của mấy kẻ đứng đầu tám tông môn gồm Miêu Trại, Thiên Cương Sơn và Mật Tông Tự,… Tiếng động “ầm ầm ầm” trầm đục vang lên liên tiếp, thân thể của mấy người đó lần lượt nổ tung, chưa kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào, tất cả đều hóa thành sương máu.  

Tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, tu vi thấp nhất cũng đã là cảnh giới Tiên Thiên, bây giờ thì toàn thể tông môn đó coi như đã hoàn toàn bị xoá sổ.  

Không có cường giả cảnh giới Tiên Thiên và cấp bậc Kim Đan, mấy tông môn đó coi như đã hoàn toàn bị diệt. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi