SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhếch miệng cười nói: “Ôm thì thôi, làm chuyện chính trước.”  

“Hừ, người ta không đẹp sao?” Ngụy Nhân u oán nói.  

“A, đẹp.” Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co giật, nếu Ngụy Nhân là phụ nữ, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, nhưng Dương Bách Xuyên lại… không chịu nổi!  

Nói xong vội vàng kéo ra khoảng cách với Ngụy Nhân, anh sợ bị Ngụy Nhân dán lên người.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên chuyển ánh mắt về hướng ba tên tu sĩ Sơn Hải Giới, nụ cười biến mất, sắc mặt lạnh băng, hỏi: “Tại sao không cút về Sơn Hải Giới?”  

Lúc này ba người bị uy áp cường đại của Dương Bách Xuyên đè ép, thân thể không thể nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.  

Một lão giả trong đó nói: “Nơi này không phải nhà của người, dựa vào cái gì làm chúng ta trở về?”  

Lão giả vừa dứt lời, thanh niên và một lão giả khác tái mặt lại, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, câu này không hề sai.  

Advertisement

Thanh niên mắng nhị sư huynh một trăm lần ở trong lòng, CMN muốn chết đừng kéo theo hai người chúng ta, tu vi của người ta cường đại vô biên, CMN mạnh miệng làm gì?  

Cường giả thả một quả rắm cũng là đạo lý, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh đứng đầu, đây chính là định luật bất biến ở thế giới tu chân, loại trường hợp này không nên tranh luận mà xin tha mới đúng.  

“Tiền… Tiền bối… Ta….”  

Thanh niên bổ cứu.  

Nhưng lại bị Dương Bách Xuyên đánh gãy, nheo mắt lại nhìn nhị sư huynh trong ba người, nói: “Dựa vào cái gì? Ha ha ha, ta nói cho ngươi dựa vào cái gì.”  

Tung ra một chưởng, bao phủ lấy ba người.  

“Ầm ~”  

Sau một tiếng vang nặng nề, giữa sân nhiều thêm ba cái xác, sau đó Dương Bách Xuyên thả Lửa Thần Hồn ra, trực tiếp hủy xác xóa dấu vết.  

Anh cũng không có hứng vô nghĩa với ba người, dứt khoát giết cho xong việc, trên máy tính bảng còn rất nhiều tu sĩ Sơn Hải Giới chưa được rửa sạch, chỉ là ba tên Kim Đan mà thôi, không cần nhiều lời.  

Anh rất rõ ràng, chỉ cần ở lại Địa Cầu không trở về Sơn Hải Giới, trong lòng đều có mục đích riêng, anh và Lữ Xuân Thu từng ước định, anh sẽ xử lý người của Sơn Hải Giới.  

Lữ Xuân Thu sẽ đảm bảo căn cơ của Vân Môn đứng bất động.  

Nhẹ nhàng giế t chết ba tên tu sĩ Kim Đan làm Ngụy Nhân bị chấn động mạnh, năm đó sau khi anh ta được Dương Bách Xuyên tặng công pháp, bắt đầu không hiểu gì, sau khi tiếp xúc với một võ cổ giả mới biết được thứ Dương Bách Xuyên đưa cho anh ta là thuật trường sinh.  

Đến tận đây Ngụy Nhân mới mở ra cánh cổng của một thế giới mới, bốn năm trước Ngụy Nhân từng có một cơ duyên, thành công tu luyện  m Dương công, tu vi cũng có chút thành tựu.  

Sau khi rời núi gặp phải đám người tu chân đến từ Sơn Hải Giới, lúc này mới biết còn có một Sơn Hải Giới thần bí, trong lòng càng cảm thấy Dương Bách Xuyên thần bí.  

Lúc này nhìn thấy Dương Bách Xuyên phất tay gi ết chết ba tu sĩ Kim Đan, không chỉ không sợ hãi, ngược lại hai mắt sáng rực.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng rát của Ngụy Nhân, muốn chạy trốn, anh thật sự không chịu nổi ánh mắt kia của Ngụy Nhân.  

“Khụ khụ ~ Ngụy Nhân, tôi còn có việc, cậu đi Vân Môn chờ tôi, sau đó chúng ta nói chuyện sau.” Dương Bách Xuyên nói xong, muốn đi.  

Nhưng đột nhiên lại nghe được một câu nói của Ngụy Nhân, làm anh suýt chút nữa ngã quỵ đầu hộc máu.  

“Nhóc Xuyên, nhiều năm không gặp, bây giờ tôi biến thành một người đẹp, cậu lại sốt ruột muốn đi, không lẽ tôi không đẹp?” Trong giọng nói của Ngụy Nhân tràn đầy u oán.  

Xoang mũi của Dương Bách Xuyên truyền đến một làn gió thơm, chỉ trong chớp mắt, Ngụy Nương đã đi đến bên cạnh, họ Dương nào đó nổi hết da gà da vịt lên.

Né tránh Ngụy Nhân, Dương Bách Xuyên há mồm nói: “Cút ~ Tôi không có hứng thú với cậu.”  

Ngụy Nhân u oán, mang theo chút thất vọng nói: “Được rồi, hiện tại người ta biến thành phụ nữ, sẽ không thích đám đàn ông thối các cậu. Còn không phải là lâu không gặp, chỉ đùa một chút thôi sao, đến nỗi nói vậy hả.”  

Dương Bách Xuyên hơi co rút khóe miệng, không muốn vô nghĩa với Ngụy Nhân: “Được rồi, tôi thật sự có chuyện, cậu đến Vân Môn chờ tôi, tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”  

“Không được, người ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu, cậu đi đâu, dẫn theo tôi.” Ngụy Nhân lại bám theo nói.  

“Ông đây đi giết người, cậu đi theo làm quỷ gì, tôi biết cậu muốn hỏi gì, xong xuôi mọi chuyện về Vân Môn tôi sẽ nói.” Nói xong Dương Bách Xuyên quay đầu biến mất.  

Bị Ngụy Nhân dây dưa như vậy, trong lòng anh rất khó chịu, cộng thêm dày vò, không vì lý do gì khác, cố tình hiện tại tên Ngụy công công này lại quá mức quyến rũ, bất cứ tên đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ nuốt nước bọt, quan trọng là Dương Bách Xuyên nghĩ đến thân phận đàn ông trước kia của anh ra, cả người dựng đứng.  

Vì vậy trực tiếp chạy.  

Anh cũng biết Ngụy Nhân muốn hỏi chuyện công pháp năm đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi