SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nghe Vương Kiêm Gia nói chuyện lập tức ngẩn người, đây là một người phụ nữ có chuyện xưa, phục hồi lại tinh thần, nói: “Tại sao lại hỏi như vậy?”  

Vương Kiêm Gia lâm vào hồi ức, vành mắt cũng dần dần ửng đỏ, sau đó chậm rãi nói: “Nếu trên đời này thực sự có u minh luân hồi, nếu vậy tôi muốn đi tìm một người.  

Mặc dù trước kia biết giới võ cổ, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến võ cổ giả có thủ đoạn thần tiên, biết A Nhân trở thành đệ tử của cậy, tôi mới biết được trên đời này thực sự có người tu chân. A Nhân nói, người tu chân là người có thủ đoạn thần tiên, có lẽ sau này sẽ trở thành thần thành tiên.  

Mới đầu tôi không tin, 6 năm trước A Nhân về nhà, tôi mới biết được nó có thể ngự kiếm phi hành.  

Lúc đó tôi nảy ra một câu hỏi, trên đời này thực sự có u minh luân hồi không? Nếu có có thể dẫn tôi đi không? A Nhân cười khổ, nói có hay không nó không biết, nhưng sư phụ nó chắc chắn biết, cho dù có thể đi u minh luân hồi, trên thế giới này cũng chỉ có sư phụ có thể đi.  

Cho nên hôm nay là tôi cầu nhị gia gia tìm cầu xin cậu.” Nói đến đây, Vương Kiêm Gia tạm dừng một chút, sau đó nhìn về phía Dương Bách Xuyên nói: “Nhóc Xuyên, nếu có khả năng cầu cậu dẫn tôi đi u minh.”  

Dương Bách Xuyên nghe xong nở nụ cười khổ, nhưng anh nhìn ra được trong lòng Vương Kiêm Gia nhớ đến ai, bởi vì anh cảm nhận được lúc trước Liễu Linh Linh ngã xuống, anh và Vương Kiêm Gia có cùng một ánh mắt.  

Lúc này anh rất kính nể Vương Kiêm Gia, Liễu Linh Linh ngã xuống làm anh tâm tê phế liệt, hận không thể đi thế giới u minh luân hồi, mỗi lần nhớ đến lại quặn đau, đến nay vẫn vậy. Loại tình cảm này người thường không thể cảm nhận được, chỉ có khắc sâu người yêu vào trong lòng mới có thể như vậy.  

Cũng vĩnh viễn sẽ không quên, sự đau lòng chỉ biết tăng thêm theo thời gian.  

Từ lúc quen biết Vương Kiêm Gia đến hiện tại, Dương Bách Xuyên đều chưa từng nghe qua cô có bạn trai, điều này thuyết minh một nửa kia của cô mất rất sớm.  

Ít nhất cũng được 10 năm? Thời gian lâu như vậy, điều cô có thể làm chỉ có thể ẩn chôn sâu trong nội tâm, không ai có thể cảm nhận được nỗi đau đó.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại có thể cảm nhận được loại đau xót này.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên rất kính nể Vương Kiêm Gia.  

Nhưng đối với thỉnh cầu của Vương Kiêm Gia, Dương Bách Xuyên lại nở nụ cười chua xót, nói: “Sao tôi lại không nghĩ đi u minh chứ ~”  

Trên mặt Vương Kiêm Gia hiện lên một tia mất mát, lại cũng tìm được một loại đồng bệnh tương liên từ trong mắt Dương Bách Xuyên, không nhịn được hỏi: “Không lẽ cậu cũng…?”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, kể cho Vương Kiêm Gia nghe chuyện của Liễu Linh Linh.  

Vương Kiêm Gia trầm mặc một lúc, biểu đạt xin lỗi, kể chuyện xưa của cô cho anh.  

Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên đã biết quả nhiên Vương Kiêm Gia vì người yêu, trong lời kể của cô, cô có một người yêu là thanh mai trúc mã, cũng là một quân nhân.  

Nhưng bi kịch là ở hôn lễ của hai người, người yêu của Vương Kiêm Gia nhận được nhiệm vụ rời đi, không kịp hoàn thành hôn lễ.  

Sau đó không còn trở về, bọn họ vĩnh viễn bị chia cắt.  

Mặc dù Vương Kiêm Gia không kể tình yêu của bọn họ kinh tâm động phách, thề non hẹn biển như thế nào, nhưng Dương Bách Xuyên lại có thể cảm nhận được sự si tình của Vương Kiêm Gia cùng với sự nhớ nhung người yêu.  

Bất kể thế nào, cả Dương Bách Xuyên và Vương Kiêm Gia đều hy vọng trên đời này thực sự có u minh luân hồi, một ngày nào đó bọn họ có thể đón người yêu của mình trở về.  

Tu chân tu đại đạo, ở trong mắt người phàm, người tu chân chính là thần tiên, Dương Bách Xuyên tin tưởng trên đời này thực sự có u minh luân hồi.  

Nhìn Vương Kiêm Gia, Dương Bách Xuyên giảng giải cho cô toàn bộ về con đường tu chân, cũng hứa với Vương Kiêm Gia, nếu có một ngày anh có thể đi vào U Minh Giới, chắc chắn sẽ mang theo cô.  

Nói xong, nhìn Vương Kiêm Gia, nói: “Bây giờ chúng ta trở về vấn đề chính, tôi hỏi cô, cô có bằng lòng tu chân hay không, nguyện ý gia nhập Vân Môn, nguyện ý chịu môn quy của Vân Môn hay không?”  

Đến lúc này Dương Bách Xuyên cũng coi như cho Vương Kiêm Gia một hy vọng, làm gì có đạo lý không muốn?  

Trịnh trọng quỳ gối nói: “Đệ tử Vương Kiêm Gia nguyện ý gia nhập Vân Môn, tiếp thu môn quy, coi tông môn là nhà, coi đệ tử Vân Môn là người thân…”  

“Được rồi, đứng lên đi, ngày mai đi theo tôi về tông môn, còn vấn đề tu hành, đến lúc đó cô đi theo Lục hộ pháp.”  

“Cảm ơn môn chủ.”  

Sau khi Vương Kiêm Gia rời đi, Dương Bách Xuyên thương tiếc nhìn cô, anh biết ở trong mắt người không rõ, hành vi này của Vương Kiêm Gia nói tốt nghe là si tình, nói khó nghe là bệnh tâm thần.  

Trên đời này thực sự có tình yêu đến chết không phai?  

Dương Bách Xuyên cảm nhận được trên người Vương Kiêm Gia có điều đó.  

Vì vậy anh sẽ giúp cô.  

Nhà họ Vương coi như trạm cuối cùng, ngày hôm sau Dương Bách Xuyên dẫn theo đồ đệ Vương Tông Nhân, ông lão Vương Huyền Cơ và Vương Kiêm Gia đi đến Vân Môn, sáng hôm sau là ngày toàn bộ người có cấp bậc Kim Đan ở võ cổ giới rời đi, đi đến Sơn Hải Giới.  

Cũng là ngày anh dẫn theo tất cả đệ tử Kim Đan của Vân Môn và người nhà đi Sơn Hải Giới.  

Sau khi trở về, Vương Tông Nhân tiếp quản Vân Môn trên Địa Cầu, trở thành môn chủ Vân Môn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi